Cờ quán rượu bay phần phật trong gió, ngoài cửa chen chúc chật ních gần trăm người.
Tiểu nhị đứng trên ghế cao, lớn tiếng rao:
“Hôm nay diễn lại vở “Mẫu Đơn Xanh”! Vé sắp hết rồi! Ai muốn nghe thì nhanh tay mua đi!”
“Cho ta một vé!”
“Ta cũng mua! Còn chỗ hàng đầu không?”
Ngoài đám đông, có một hán tử đang ngồi ngả ngớn bên bàn bát tiên, vẻ lười nhác ung dung.
Kẻ đó là một tên ăn không ngồi rồi, người trong xóm gọi hắn là “Vạn Sự Tri”.
Tuổi tác không nhỏ, nhưng chẳng có lấy một nghề nghiệp đàng hoàng, suốt ngày chui ngõ luồn hẻm, chuyên đi nghe ngóng nhà người khác cãi vã, đàm tiếu thị phi.
Nghe xong rồi thì lại chọn một tửu lâu đông người, mặt dày ngồi vào, kể lại từng chuyện từng câu, thêm mắm dặm muối, vẽ rồng điểm mắt.
Nhưng thường kể tới phân nửa thì lại bặt tăm.
Ai hỏi tiếp theo thế nào, hắn lại xoa xoa hai ngón tay, ra hiệu:
Phải mời rượu mời cơm thì mới có hậu truyện.
Lúc này thấy người tụ tập đông đúc, hắn hắng giọng, chuẩn bị mở màn buổi “kiếm cơm” hôm nay.
“Dạo gần đây, trong kinh thành xảy ra ba chuyện lớn! Các ngươi chắc chắn chưa nghe qua đâu!”
Có người quay đầu lại, cười khẩy:
“Lại là ngươi? Cái miệng nát của ngươi ngày nào cũng ba chuyện động trời, lần này lại định bịa cái gì nữa?”
“Không bịa, thật đấy! Chuyện thật!”
Người nọ đang chờ vở diễn bắt đầu, cũng đang buồn chán, bèn đẩy tới một đĩa lạc rang:
“Nào, kể thử xem?”
Vạn Sự Tri chộp lấy hai hạt, thảy vào miệng nhai rôm rốp.
Vạn Sự Tri chẹp miệng hai cái, mắt sáng rỡ, hứng khởi kể tiếp:
“Chuyện thứ nhất — chính là gần đây kinh thành có một vị thần y, đã chữa khỏi cho một cô nương có đôi chân bị tật từ nhỏ, nay không cần xe lăn nữa, có thể đi lại như bay!”
Xung quanh lập tức vang lên một trận la ó chê bai:
“Thần y trong kinh thiếu gì? Chữa được cái chân thì có gì lạ?”
“Không lẽ chữa được cho cụ cố nhà ngươi sống lại từ mồ? Chuyện thế mà cũng đáng kể!”
Thấy ai nấy đều chẳng mấy hào hứng, Vạn Sự Tri vội đổi giọng, chuyển đề:
“Chuyện thứ hai — cũng liên quan đến chính cô nương ấy.”
“Các ngươi biết cái viện mới xây ở ngoại thành phía tây để làm gì không?”
“Không phải là trường học à?”
“Đúng là trường học! Nhưng mà là — trường nữ sinh đó!”
“Cô nương ấy nói, giờ chân đã khỏi, sau này đi học không cần phiền ai nữa!”
Mọi người sững người, ánh mắt đồng loạt đổ về phía hắn.
Có người chen vào tiếp lời:
“Ta đúng là có nghe chuyện này. Cái trường nữ học kia là do chính Công chúa Sùng Hoa đứng ra đề xướng xây dựng! Còn chẳng biết từ đâu mời về mấy nữ tiên sinh, giờ trường đã xây xong, học trò cũng chiêu sinh đầy đủ cả rồi! Chỉ đợi đến mùa thu khai giảng nữa thôi!”
Một ông lão phẫn nộ quát lớn:
“Hoàng đế sao lại không quản cho nghiêm vậy? Đã để cho nhi nữ mình không chỉ tự định việc hôn nhân! Hai năm trước còn dám giữa phố phường c.h.é.m đầu phò mã của chính mình! Nay lại bày đặt nữ học với nữ khoa, chẳng phải muốn trời nghiêng đất đổ sao?!”
“Đạo đức suy đồi! Thế đạo băng hoại!”
“Năm ngoái chẳng phải còn ra cái gì “Tam phụ bình Mẫu Đơn Đình” à? Một đám nữ nhân mà dám bình luận vở kịch của Thang Hiển Tổ! Lại còn trơ trẽn ký tên mình vào trang đầu sách! Thật là loạn rồi!”
“Hừ! Con trai ta mà dám cưới hạng phụ nữ như thế, ta vả lệch đầu nó ngay!”
Một phụ nhân bên cạnh cười nhạt:
“Con trai ông cái mặt như đầu heo ấy, có cô nương nào chịu lấy thì ông phải dập đầu cảm tạ trời đất, còn đòi chọn với chả lựa!”
“Ngươi mắng ai là đầu heo hả?!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ta mắng sai à? Con ông đi học mà khiến thầy giáo tức tới phải nhập y viện, không bằng để nhi nữ ta học còn hơn!”
Bầu không khí đang từ rôm rả chợt chuyển sang căng như dây đàn, d.a.o kiếm như sắp rút khỏi vỏ.
Vạn Sự Tri giật mình, vội vã giơ tay can:
“Ấy ấy ấy! Đừng cãi nữa! Ta còn chuyện thứ ba chưa kể!”
“Chuyện này mới thật sự là kỳ tích đó!”
“Gần đây các ngươi có nghe nói về tân khoa trạng nguyên, vừa mới liên tiếp đỗ đầu ba kỳ không?”
“Biết chứ! Họ Mạnh phải không?!”
“Hôm hắn cưỡi ngựa vinh quy dạo phố, cả thành nữ nhân ném hoa muốn chôn sống hắn luôn ấy chứ!”
“Không sai, chính là người đó!” Vạn Sự Tri hạ giọng thần bí:
“Hôm ở Kim Loan điện, Hoàng thượng định gả ái nữ của Thái sư cho hắn, hắn vậy mà chẳng thèm suy nghĩ, trực tiếp khước từ ngay trước mặt vua!”
Một loạt tiếng hít khí lạnh vang lên quanh bàn.
“Trời ạ! Nhi nữ Thái sư đó! Cưới nàng rồi thì đường làm quan rộng mở, hắn lại chối từ? Hắn nghĩ gì vậy?!”
“Bất ngờ chưa?” Vạn Sự Tri nheo mắt đắc ý:
“Ngay cả Hoàng thượng cũng bất ngờ, bèn hỏi hắn vì sao.
Thế mà hắn nói: “Thần đã có người trong lòng. Lần này vào kinh, chính là để gặp nàng ấy.”“
Đám người lập tức xô lấn lại gần bàn Vạn Sự Tri, chen chúc đến mức nước cũng không lọt.
Kẻ thì hối hả hỏi:
“Là tiểu thư nhà ai thế? Sao mà có thể làm hồn trạng nguyên cũng bị câu mất vậy?!”
“Ôi trời ơi! Nhi nữ ta chắc đau lòng c.h.ế.t mất! Hôm đó nó thấy trạng nguyên xong, cứ mấy ngày liền bỏ ăn bỏ uống!”
Vạn Sự Tri xoa xoa mấy ngón tay.
Tức khắc, có người đưa cho hắn một vò rượu — trò diễn, giờ mới bắt đầu thật sự.
Vạn Sự Tri ngửa cổ uống một ngụm lớn, rồi vỗ bàn than to:
“Rượu ngon!”
Sau đó, hắn lau miệng một cái, hai tay xòe ra làm bộ tiếc nuối:
“Không rõ lắm… chỉ biết họ Tiền.”
Cả đám người ngẩn ra một chốc, rồi đồng loạt chửi ầm lên:
“Xì! Thế khác nào chẳng biết cái khỉ gì!”
“Người họ Tiền đầy ra đấy nhé!”
“Nữ tiên sinh trong nữ học kia chẳng phải cũng họ Tiền sao?”
“Cuốn sách ‘Tam phụ bình Mẫu Đơn Đình’ ấy, chẳng phải cũng có người họ Tiền ký tên?”
“Ngay cả vở kịch hôm nay – ‘Mẫu Đơn Xanh’, cũng bảo tác giả họ Tiền còn gì!”
“Biết ngươi đang nói cái quái gì đâu!”
“Chán c.h.ế.t đi được! Rượu rót cho ngươi còn tiếc! Trả rượu lại đây cho ông nội mày!!”
Đám đông vừa thất vọng vừa bực bội, giật lấy vò rượu của hắn, tản đi hết sạch.
Ngay lúc ấy —
“Keng—!”
Tiếng chiêng vang dội từ sân khấu.
Màn kịch mở ra.
Chính là lúc — hảo hí đăng trường.
Đám người như thủy triều đổ dồn về phía sân khấu, chẳng còn ai thèm để tâm đến Vạn Sự Tri nữa.
Hắn bực bội bĩu môi, lẩm bẩm nói một câu:
“Biết đâu ba người họ Tiền đó… đều là người trong lòng hắn thì sao?”