Mẫu Đơn Xanh

Chương 18



Công chúa Sùng Hoa khẽ nắm lấy tay ta, ánh mắt kiên định như lửa sáng giữa đêm đông. 

 

“Về ‘Tam phụ hợp bình Mẫu Đơn đình hoàn hồn ký’, ta sẽ tự mình đứng ra, bảo đảm nó được khắc in thành sách.” 

 

“Còn chuyện tên ký giả trong ‘Mẫu Đơn Xanh’, ta sẽ đích thân áp giải Ôn Húc hồi kinh, ngay giữa phố chợ c.h.é.m đầu hắn, công khai toàn bộ chân tướng trước thiên hạ.” 

 

“Ngoài ra… ta muốn thành lập nữ học đường tại kinh thành, và mời ngươi — giữ chức giáo dụ.” 

 

Ta tròn mắt kinh ngạc. 

 

Nữ học... làm giáo dụ... 

 

Những lời ấy — là điều mà trước nay ta chưa từng dám mơ tưởng. 

 

Công chúa chậm rãi bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài, nơi đám tiểu nữ nhi đang ríu rít đùa giỡn giữa ánh dương xuân. 

 

“Số phận của nữ nhi, trùng trùng gông xiềng. 

 

“Ta và hoàng tỷ vướng mắc nơi tường cung, Trần Đồng, Đàm Nga thì tài hoa bị phủ bụi, còn ngươi thì bị cướp đi danh nghĩa viết nên kinh điển. 

 

“Nhưng tất cả những điều đó — không nên, và không thể là định mệnh của chúng ta.” 

 

“Nữ tử trong thiên hạ, chưa bao giờ thiếu dũng khí phá vỡ quy tắc. 

 

“Điều họ thiếu… chỉ là một ngọn đèn soi đường, một ngọn lửa đủ lớn để đốt cháy xiềng xích.” 

 

“Ta hy vọng, ngươi sẽ là người dẫn lối cho họ.” 

 

Nàng quay lại nhìn ta, ánh mắt nghiêm cẩn mà thiết tha: 

 

“Ngươi — có nguyện ý chăng?” 

 

37

 

Bước ra khỏi khách điếm, ánh dương rạng rỡ phủ khắp mặt đất.

 

Ta vẫn còn mang theo chút ngỡ ngàng chưa tan.

 

Dưới lầu, Mạnh Huyền Triết đang đẩy xe cho Mạnh Dật, ngẩng đầu trông thấy ta, lập tức rảo bước lại gần.

 

“Nàng… đã nói gì với công chúa?”

 

Chúng ta vừa đi, ta vừa kể.

 

Từ đầu chí cuối, từng việc, từng lời.

 

Đến đoạn cuối, ta khẽ chậm giọng, nhẹ như gió thoảng:

 

“...Công chúa nói, muốn lập một trường nữ học, mời ta làm giáo dụ.”

 

Mạnh Huyền Triết ngẩn người trong thoáng chốc, rồi lập tức mừng rỡ ra mặt:

 

“Thật sao?! Vậy thì là chuyện đại hỷ rồi!”

 

“Nàng vẫn luôn khao khát thay đổi cách thiên hạ nhìn nhận tài văn nữ nhi, trường nữ học — chính là mảnh đất mộng tưởng ấy đ.â.m chồi, nở hoa.”

 

“Mai sau, nữ tử khắp nhân gian có thể nâng sách đọc chữ, đề bút thành văn, không còn ai phải trải qua những điều nàng từng nếm chịu.

 

“Đó là một đại sự — một công tích oanh liệt biết nhường nào!”

 

Ánh mắt hắn sáng rực, rõ ràng là thật lòng vì ta mà vui mừng.

 

Trong lòng ta dâng lên một niềm an ủi ấm áp, lại xen lẫn chút m.ô.n.g lung tiếc nuối.

 

Ta khẽ kéo tay áo hắn, ngẩng đầu hỏi nhỏ:

 

“...Vậy còn chàng thì sao?”

 

“Nếu ta đi kinh thành, thì giữa ta với chàng, sẽ cách nhau ngàn núi vạn sông...”

 

Hắn khẽ cười, nét mặt ôn nhu, không chút do dự:

 

“Nước thì có thuyền để vượt, núi thì có đường để đi.”

 

“Nàng chỉ cần đi làm điều nàng mong mỏi, còn ta — sẽ tự đến tìm nàng.”

 

Khoảnh khắc nghe câu ấy, ta bỗng khựng bước.

 

Một tầng hơi nước lặng lẽ phủ mờ khóe mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tất cả những hoài nghi, băn khoăn về tương lai, nỗi bất an vì chia ly, trong giây phút này… đều tan thành thứ ấm áp chắc chắn len sâu vào tim.

 

Số phận quả thật không bạc với ta, để sau bao gian truân, vẫn cho ta gặp được một người nguyện vì ta mà vượt cả sông dài núi cao.

 

Mạnh Huyền Triết xoay người lại, vươn tay về phía ta.

 

Ta không thể khống chế tình cảm đang dâng trào trong ngực, liền bước lên một bước, gục đầu vào lồng n.g.ự.c hắn, khe khẽ thì thầm:

 

“Được gặp chàng giữa nhân gian này, là phúc phận ba kiếp của ta.”

 

Sau đó, ta trở về nhà.

 

Đã có người đến báo tin ta bị bắt vào ngục, rồi lại được công chúa đích thân đưa đi.

 

Phụ mẫu ta đứng ngồi không yên trong sân, nóng ruột bước qua bước lại.

 

Nghe tiếng cửa mở, cả hai liền quay phắt đầu lại.

 

Mẫu thân lao tới, vội vã quan sát ta từ đầu đến chân.

 

Sau khi xác nhận ta không bị thương tích gì, mới vừa run rẩy vừa ôm chầm lấy ta:

 

“Nhi nữ của ta! Con… thật sự dọa c.h.ế.t mẫu thân rồi!”

 

Cả nhà cùng ngồi xuống, ta đem mọi việc đầu đuôi kể rõ từng chút một.

 

Đến khi nói đến việc công chúa mời ta vào kinh, hai người đều rơi vào trầm mặc.

 

Tim ta bắt đầu đập thình thịch, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

 

Việc này đâu phải chuyện nhỏ, lại có phần vượt quy củ thường tình.

 

Ta không rõ phụ mẫu sẽ phản ứng thế nào…

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sợ rằng, sẽ phải mất rất nhiều công sức để thuyết phục họ.

 

Nhưng sau một hồi lâu yên lặng, mẫu thân chỉ thở dài thật nặng nề.

 

Bà nhẹ nhàng đưa tay vuốt má ta, trong mắt tràn đầy xót xa cùng luyến lưu:

 

“Con một mình nơi kinh thành, đừng để ai ức h.i.ế.p con….”

 

Ta thoáng sững sờ.

 

“...Mẹ, người... người đồng ý rồi ư?”

 

Bà nắm lấy tay ta, giọng bình thản nhưng đầy cảm khái:

 

“Đồng ý, sao lại không đồng ý?

 

“Khi mẹ còn nhỏ, nhà ở sát bên một thư viện tư thục, ngày nào cũng nghe tiếng đọc sách vang vọng.”

 

“Hồi đó mẹ từng nghĩ, chờ mình lớn lên, cũng sẽ đến trường học chữ.”

 

“Nhưng lời ấy vừa thốt ra… ai nấy đều cười nhạo.”

 

“Năm đó sinh ra con, trong kinh bắt đầu có các nữ sư dạy học, mẹ liền mời họ đến nhà dạy con đọc sách, học chữ.”

 

Bà dừng một chút, hít vào thật sâu.

 

“Có những chuyện, mẹ năm xưa không làm được — nhưng con có thể.”

 

“Lại có những điều, nay vẫn chưa thể làm — nhưng tương lai, biết đâu sẽ thành.”

 

“Việc con sắp làm… chính là điều như vậy.”

 

“Vậy thì mẹ — sao có thể cản con?”

 

Cha vẫn ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối đều lặng lẽ lắng nghe.

 

Lúc này mới cất tiếng, lời ít mà tình sâu:

 

“Đường xa, con nhớ mang thêm áo quần.”

 

“Nếu thấy nhớ nhà… thì viết thư gửi về cho phụ mẫu.”

 

Ta ngẩn người trong giây lát, rồi đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

 

“Cha, mẹ — đợi đến ngày nữ học dựng xong, con nhất định sẽ đón người vào kinh thăm!”

 

“Nhi nữ của phụ mẫu — nhất định sẽ không khiến hai người thất vọng!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com