Mạn Ninh

Chương 7



13

 

Khi Bạch Hạ trở về, ta đang lim dim dưới tán ngô đồng trong sân. 

 

Từ khi trở thành hoàng hậu đến nay đã tròn bốn năm, chưa khi nào ta vui vẻ như hôm nay.

 

"Nương nương, vị đạo trưởng kia sau khi rời đi đã bắt đầu vân du thiên hạ, sẽ không ai biết tung tích của ông ta, nương nương cứ yên tâm."

 

"Ừm, bên chỗ Từ Khải chuẩn bị đến đâu rồi?" 

 

Ta nhắm mắt hỏi.

 

Bạch Hạ mỉm cười đáp: 

 

"Thái phó nói, bài văn của Từ tiên sinh viết rất xuất sắc, thời gian tới ngài ấy sẽ nhân cơ hội tiến cử Từ tiên sinh nhập triều, sẽ cố gắng sắp xếp cho hắn ở bên cạnh Hoàng thượng, trong thư phòng."

 

Khi phụ thân ta còn sống, từng có giao hảo sâu đậm với Thái phó. 

 

Bao năm qua, để tránh hiềm nghi, ta chưa từng chủ động liên lạc, nhưng ta biết rõ, vị thúc phụ đã nhìn ta lớn lên ấy, chỉ cần ta mở lời, nhất định sẽ gật đầu đồng ý.

 

"Vậy thì tốt rồi. Tiếp theo chúng ta chỉ cần chờ thời cơ."

 

Đến mùa thu hoạch, Thái phó cầm bài văn của Từ Khải đưa cho Lăng Uyên xem, Lăng Uyên đọc xong liền tán thưởng không dứt, lập tức quyết định để Từ Khải vào thư phòng hỗ trợ Thái phó xử lý chính vụ, còn tặng luôn phủ đệ của tiền thừa tướng cho hắn. 

 

Dù hiện tại hắn không còn lên triều, nhưng vẫn muốn thể hiện rằng bản thân là người yêu tài.

 

Tâm tư giả dối, ích kỷ và sĩ diện ấy, ta hiểu quá rõ rồi.

 

Quan lại trong triều đều là người thức thời, thấy Từ Khải trở thành một trong số ít kẻ có thể ra vào thư phòng Lăng Uyên, lại trẻ tuổi, có tài, chẳng mấy ngày sau, Từ phủ tấp nập người ra kẻ vào, toàn là những kẻ muốn kết giao với hắn.

 

Từ Khải thông minh, chỉ trong vài tháng đã kết thành huynh đệ thân thiết với rất nhiều người.

 

Văn quan đã có Từ Khải và Thái phó đi thuyết phục, ta tạm yên tâm. 

 

Còn võ quan, ta cần một người đức cao vọng trọng để quy thuận ta.

 

Phụ thân của Lệ phi, Tô Tướng quân, chính là lựa chọn tốt nhất.

 

14.

 

Khi trận tuyết đầu mùa vừa rơi, Lệ phi mang thư đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Phụ thân thiếp nói, ngày trước từng theo Bạch tướng quân vào sinh ra tử, mà người lại xót thương thiếp cô đơn trong cung, cảm niệm nương nương luôn quan tâm chăm sóc.”

 

“Nay nương nương có điều cầu, chỉ cần là chuyện tốt cho giang sơn xã tắc và bá tánh, người sẽ toàn tâm toàn lực phò trợ. Còn võ quan, phụ thân thiếp sẽ tự mình đi thuyết phục."

 

Ta bóc hạt dẻ nướng đưa cho Lệ phi: 

 

"Ngươi cứ thế mà theo ta? Không sợ rước lấy tai vạ, cả nhà mất đầu sao?"

 

Lệ phi cười hì hì, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: 

 

"Nương nương, thật ra thiếp biết hết. Ở hậu cung này chẳng dễ sống, hậu cung của tiên hoàng cứ ba ngày lại có người sảy thai, trúng độc c.h.ế.t yểu.”

 

“Khi vào cung, thiếp đã mang tâm lý sẽ không thể sống lâu. Thiếp biết tính mình thẳng thắn, nóng nảy, khó mà tồn tại trong nơi này."

 

"Nhưng rồi thiếp gặp được nương nương. Người đối đãi thiếp như tỷ tỷ, hậu cung các tỷ muội đều hòa thuận, ai có khó khăn, cả bọn cùng nghĩ cách, mấy năm nay không ai thiếu cơm, thiếu áo, nương nương một tay gánh vác cả, thật khiến bọn thiếp cảm kích vô cùng."

 

"Suy cho cùng, chỉ có nữ nhân mới hiểu nữ nhân. Vậy nên nương nương yên tâm, không chỉ mình thiếp, mà các tỷ muội trong hậu cung đều đau lòng vì Vân Sơ, cũng đau lòng cho chính mình, sẽ trung thành với nương nương."

 

Lệ phi bình thường vốn bộc trực vô tư, giờ lại nói ra những lời này khiến tim ta ngứa ngáy.

 

Ta quay đi, gắng sức kìm nén nước mắt. 

 

Vài năm trước, ta yêu Lăng Uyên, dù hận sự phong lưu bạc tình của hắn, ta vẫn luôn ép mình nhẫn nhịn, công bằng dịu dàng với từng phi tần trong cung. 

 

Nỗi khổ ấy, nỗi đau ấy, chỉ mình ta rõ.

 

Giờ nghe những lời này từ miệng Lệ phi, ta bỗng muốn khóc thật to một trận, cho những cảm xúc đã đè nén suốt bao năm, cho sự cảm thông của các tỷ muội dành cho ta.

 

Lệ phi dịch người lại, nhẹ nhàng ôm ta, để ta tựa lên vai nàng.

 

"Nương nương, cứ khóc đi, ở đây không có hoàng thượng, người cũng không cần làm hoàng hậu. Chúng ta chỉ là tỷ muội, hàn huyên đôi câu, cứ khóc thỏa thích một lần đi."

 

Ta không nhớ đêm ấy mình và Lệ phi đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nhớ cuối cùng, ta, Lệ phi và Bạch Hạ cùng ôm nhau mà khóc.

 

Cuộc sống nơi hậu cung quá đỗi khắc nghiệt. 

 

Nhưng không sao, chúng ta sẽ tiếp tục kiên trì.

 

Ta nhất định sẽ đưa các nàng thoát khỏi

nơi này, để đi tìm một bầu trời rộng lớn hơn, một vùng đất thuộc về chính mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com