Mạn Ninh

Chương 6



11

 

Ta ở lại Thanh Sơn quán vài ngày, tĩnh tâm bày ra kế hoạch cho cả năm sắp tới.

 

Cho đến khi có người từ cung gấp gáp báo: “Hoàng thượng vì thương nhớ quá độ mà ngất đi rồi.”

 

Ngồi trong xe ngựa trở về cung, ta âm thầm cân nhắc sự si tình này của Lăng Uyên, có lẽ sẽ là con át chủ bài lớn nhất của ta.

 

Chỉ cần dùng tốt, ta có thể khiến hắn mãi mãi mắc kẹt trong nỗi đau mất đi người yêu.

 

Trước khi xuống xe, ta hung hăng véo mình một cái, dồn đầy nước mắt, mang vẻ mặt đầy lo lắng bước vào tẩm cung của Lăng Uyên, nhào đến bên giường hắn mà khóc nức nở không dừng.

 

Lăng Uyên nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng.

 

Một hồi lâu sau, hắn mới khẽ mở miệng:

 

“Hoàng hậu, khổ cho nàng rồi. Lần này đi cầu phúc cho Vân Sơ, mọi việc thuận lợi chứ?”

 

Ta nghẹn ngào đáp:

 

“Mọi chuyện đều tốt. Chỉ là, thần thiếp ở đạo quán, thường xuyên mơ thấy muội muội. Muội ấy nói rất nhớ hoàng thượng, thấy hoàng thượng ngày càng tiều tụy, muội đau lòng vô cùng.”

 

Lăng Uyên nghe xong lời này, lập tức bật dậy, nắm lấy vai ta, kích động hỏi:

 

“Nàng thật sự có thể mơ thấy nàng ấy?”

 

Ta đỏ hoe mắt gật đầu:

 

“Đạo trưởng bảo rằng muội muội vẫn chưa nỡ rời xa chúng ta, nên mới có thể hiện về trong mộng thần thiếp.”

 

Lăng Uyên lập tức xuống giường, chân trần bước vài vòng, rồi quay lại nhìn ta, giọng đầy kích động:

 

“Mau, truyền đạo trưởng ở Thanh Sơn quán nhập cung!”

 

Trong mắt hắn, cuối cùng cũng lại có một chút ánh sáng.

 

Thì ra… hắn yêu Vân Sơ sâu đậm đến thế.

 

Ta nhìn nam nhân mà ta từng yêu đến tan nát lòng kia, lặng lẽ cúi đầu.

 

Không thuộc về mình, vốn dĩ không nên cưỡng cầu.

 

Bạch Hạ bên cạnh đưa khăn tay đến, ta quay đầu nhìn nàng.

 

Trong mắt nàng đầy xót xa: 

 

“Nương nương, đừng khóc đến hỏng mắt. Lão gia từng nói, mắt của nương nương đẹp nhất, rất giống phu nhân.”

 

Chỉ một thoáng, ta thấy lòng mình chao đảo.

 

Hồi còn ở tướng phủ, phụ thân yêu mẫu thân, mẫu thân thương ta.

 

Trước khi Lăng Uyên đến cầu hôn, cuộc sống của ta vẫn trong tầm kiểm soát.

 

Khi đó, ta chưa từng khóc bao giờ.

 

Phụ thân nói, ta cười lên mắt sáng long lanh, đẹp vô cùng.

 

Chỉ là giờ đây, đôi mắt ấy… cuối cùng cũng bị nhuốm đầy thất vọng, dần dần u ám.

 

12

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sáng hôm sau, lão đạo trưởng đến cung.

 

Sau khi làm pháp sự quanh tẩm cung của Lăng Uyên, ông vuốt râu thở dài:

 

“Linh khí của quý phi, không ở nơi này. Muốn tìm được nàng, phải đến nơi nàng thường lui tới.”

 

Lăng Uyên lập tức hạ lệnh mở cửa Tử Vân cung.

 

Đạo trưởng đốt một lò hương, hài lòng gật đầu:

 

“Quý phi nương nương hẳn là còn vương vấn, nên lưu lại tại đây. Nếu hoàng thượng muốn mộng gặp, cũng không khó.”

 

“Chỉ cần tâm hồn hòa hợp với nàng, tất sẽ gặp được.”

 

Lăng Uyên vội vã hỏi: 

 

“Nàng có nói gì không?”

 

Đạo trưởng dâng lên một chiếc lò hương:

 

“Quý phi có nhiều điều muốn tự mình nói với hoàng thượng, lão đạo không tiện nghe. Khi mặt trời mọc từ phương Đông, long khí thịnh nhất, quý phi sẽ dễ dàng nhập mộng.”

 

“Chiếc lò hương này sẽ giúp hoàng thượng an giấc trước lúc bình minh. Nếu hoàng thượng tin lão đạo, có thể thử một phen.”

 

Lăng Uyên có chút do dự, dù sao hắn cũng là kẻ từng bước ra từ chiến trường m.á.u lửa, không dễ gì tin vào lời nói của đạo sĩ.

 

Nhưng con người khi nghi ngờ, nếu có ai đó nói đúng điểm họ đang phân vân, lại đưa ra bằng chứng mang tính riêng tư tuyệt đối, thì nghi ngờ không những tan biến, mà còn trở thành tin tưởng tuyệt đối.

 

Về bản chất, đó là một quá trình tự thuyết phục bản thân.

 

Đạo trưởng bỗng nhìn thẳng về góc tây bắc, rồi nhắm mắt, khẽ gật đầu, sau đó nói với Lăng Uyên:

 

“Quý phi vừa nói, hoàng thượng hẳn là không tin nàng đang ở đây, nên bảo lão đạo hỏi hoàng thượng một câu, ước hẹn ba năm Dư Hàng, còn tính không?”

 

Ta thấy môi Lăng Uyên run rẩy, hai tay bất giác phát run, liền biết hắn đã tin rồi.

 

Đó là lời hẹn riêng giữa hắn và Vân Sơ, khi nàng mới nhập cung.

 

Nói rằng sau ba năm, hắn sẽ đưa nàng đến Dư Hàng du ngoạn.

 

Hắn tưởng rằng, đó là bí mật chỉ hai người họ biết.

 

Nhưng Vân Sơ đã kể cho ta vào ngày hôm sau.

 

“Vân Sơ… Vân Sơ… nàng quả nhiên vẫn nhớ đến trẫm…”

 

Lăng Uyên đứng trước án, nhìn chằm chằm vào bức họa của Vân Sơ, thì thầm.

 

“Người đâu, đem hết đồ của trẫm đến Tử Vân cung. Từ hôm nay, trẫm ở lại nơi này.”

 

Ta giả vờ hoảng hốt quỳ xuống:

 

“Hoàng thượng không thể. Nếu theo lời đạo trưởng, ngày ngày ngủ khi mặt trời mọc, thì việc thiết triều làm sao xử lý?”

 

Lăng Uyên ngẩn ra một lúc, rồi cười nói:

 

“Trẫm đăng cơ hơn bốn năm, thiên hạ thái bình, biên cương ổn định, triều cục vững vàng.

Từ nay về sau, triều sớm giao cho Thái phó xử lý, có đại sự thì bẩm báo lại trẫm là đượ

c.”

 

Nói xong liền truyền chỉ, không cho ai phản đối.

 

Hắn muốn ngày ngày ở lại Tử Vân cung, để thủ hộ linh hồn Vân Sơ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com