Sáng hôm sau, Bạch Hạ hoảng hốt chạy đến gọi ta dậy.
“Nương nương, hoàng thượng băng hà rồi.”
Lúc được phát hiện, hắn ngồi lặng lẽ trong sân, bên cạnh đặt hai phong thư, một gửi cho Bạch Mạn Ninh, một gửi cho hoàng hậu.
Thư gửi Bạch Mạn Ninh là hắn viết bằng máu.
Là những lời xin lỗi và ăn năn trong đau đớn.
Từng chữ từng câu đều đầy tuyệt vọng và hối hận, hắn nói mình không còn mặt mũi sống trên đời này nữa.
Ta đọc xong, đưa thư cho Bạch Hạ:
“Đem đốt đi.”
Lời xin lỗi của hắn, ta không chấp nhận.
Vài dòng chữ nhẹ tênh, chẳng thể đổi lại mạng sống của phụ mẫu ta, cũng chẳng thể bù đắp những tháng năm thanh xuân bị lãng phí.
Trong thư gửi cho hoàng hậu, hắn viết rõ nơi cất ngọc tỷ, lập di chiếu truyền ngôi cho hoàng hậu Bạch Mạn Ninh.
Bức thư ấy, ta bảo Bạch Hạ đem giao cho Thái phó.
Từ đó, ta đường đường chính chính trở thành nữ hoàng.
22.
Đêm tất niên, ta sai người đem hai mươi hai món ăn năm mới cùng nhiều phần thưởng đến phủ Quảng Dương hầu.
Trước đây vì muốn chọc giận Lăng Uyên, ta buộc phải bôi nhọ Vân Sơ, phải lợi dụng Dục Tú, giờ là lúc trả lại công bằng cho họ.
Quan tài của Vân Sơ được Quảng Dương hầu đưa về, an táng trong phần mộ tổ tiên nhà họ Tần.
Từ Khởi cô đơn một mình, Quảng Dương hầu không có con, ông xin chiếu chỉ nhận Từ Khởi làm nghĩa tử, ta đồng ý.
Năm nay Thái phó rất vui, hẹn cùng Tô tướng quân và Từ Khởi đến phủ Quảng Dương hầu thức đêm uống rượu.
Nghe nói sau khi say, ông ôm lấy Tô tướng quân khóc nức nở:
“Lão phu cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu với Bạch huynh rồi.”
Bữa tiệc tất niên năm nay, không có quan viên nào mang theo thê thiếp, chỉ có các phi tần trong hậu cung.
“Dạo gần đây chuyện phải lo quá nhiều, các tỷ muội cũng đã vất vả rồi. Chúng ta có duyên quen biết, đồng hành với nhau, ta xin kính mọi người một chén.”
“Đêm nay, chúng ta cùng thức đêm lần cuối, sáng mai, mọi người có thể về nhà, ăn Tết thật vui vẻ.”
“Đây là những lễ vật ta đã chuẩn bị cho mọi người. Bạc, điền trang, cửa tiệm, nhà cửa đều có cả. Nếu sau này không định tái giá, thì đây là vốn liếng để mọi người an thân lập mệnh. Nếu muốn tái giá, thì đây sẽ là của hồi môn ta tặng.”
“Chỉ một điều thôi, bất kể con đường sau này ra sao, nhất định phải nhớ đừng bao giờ để bản thân phải chịu uất ức. Còn nữa, dù ở nơi đâu, ta vẫn là đại tỷ của các muội.”
Đêm giao thừa năm ấy vô cùng náo nhiệt, mọi người vừa khóc vừa cười, cười rồi lại khóc, đến khi trời vừa hửng sáng mới ai nấy quay về cung nghỉ ngơi.
Ta ngủ một mạch đến tận trưa, lúc tỉnh dậy thì thấy Bạch Hạ đang trò chuyện cùng Lệ phi.
“Tỷ còn không mau dậy, mọi người đang đợi đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lệ phi cười nói.
Ta và Lệ phi cùng đến chính điện, tất cả phi tần đã thay thường phục:
“Thần thiếp xin quỳ tiễn đại tỷ.”
Nước mắt ta lại lã chã rơi: “Được rồi được rồi, sau này nhớ ta thì cứ đến thăm bất cứ lúc nào, đừng làm như thể không gặp được nữa. Mau mau đi thôi.”
Tiễn các phi tần xong, ta quay sang nhìn Lệ phi:
“Sao muội còn chưa đi?”
Nàng khoác tay ta, cười tươi rói:
“Muội ở lại với tỷ đến sau rằm, không thì muội sợ tỷ nhớ muội quá.”
Ta chọc nhẹ trán nàng:
“Ta chỉ sợ người muội không nỡ rời là mấy món ăn trong cung thì có.”
Sau rằm, ta phong Lệ phi làm huyện chủ.
Đồng thời ban hành một đạo luật khắp cả nước, những nữ nhân tái giá, mỗi năm sau khi tái hôn sẽ được triều đình cấp một khoản trợ cấp.
Nếu nữ nhân muốn hưu phu, cũng có thể tự viết thư hoà ly, nộp lên phủ nha, đóng dấu là có hiệu lực.
Bạch Hạ vừa bóc quýt cho ta vừa cười nói:
“Quả nhiên, chỉ có nữ tử mới có thể giúp đỡ nữ tử.”
23.
Vào sinh nhật hai mươi sáu tuổi của ta, vừa sáng sớm đã bị Lệ phi đánh thức.
Bảo Hạ trách móc:
“Huyện chủ nói nhỏ một chút được không, gần đây hoàng thượng bận rộn mệt mỏi lắm rồi đấy.”
Lệ phi cười:
“Mệt gì chứ, ta chuẩn bị lễ vật tuyệt vời thế này, tất nhiên phải để nàng thấy sớm một chút.”
Ta bị Lệ phi lôi ra khỏi cửa, rồi bất ngờ nhìn thấy các tỷ muội đều đã quay về.
Có người dắt theo phu quân, có người đưa phụ mẫu, có người ôm cây tỳ bà quý giá nhất của mình, có người cầm theo tranh cuộn…