Mạn Ninh

Chương 11



20

 

Lăng Uyên giờ đã phát điên trong Tử Vân cung, còn ta thì bận rộn xử lý triều chính, đến tận hôm nay mới có chút thời gian rảnh.

 

“Dạo này Hoàng thượng vẫn ổn chứ?” Ta mỉm cười hỏi.

 

Hắn ngồi bên cửa sổ, nhìn những chiếc lá rơi chầm chậm, nhẹ nhàng nói: 

 

“Mùa thu sắp tới rồi.”

 

Ta nhìn nam nhân trước mắt, gầy gò, nhợt nhạt, chẳng còn chút dáng vẻ phong lưu tự tin năm nào.

 

“Hoàng thượng năm xưa, cũng là một trong những vị vương gia nổi bật nhất. Nay lại thành ra tàn tạ thế này, thật khiến người ta kinh ngạc.”

 

Hắn cười khổ: 

 

“Năm xưa dù phong lưu đến mấy, cũng không bằng nổi sự toan tính của người bên gối. Nàng bắt đầu dòm ngó ngôi vị của trẫm từ khi nào?”

 

Ta ngồi đối diện hắn, nhẹ giọng đáp: 

 

“Nói dòm ngó thì không đúng. Ta chỉ thấy ngài không xứng. Ngài dựa vào thân phận đế vương mà xem nhẹ số phận nữ nhân, mặc sức điều khiển, lừa chúng ta vào chốn thâm cung cao tường này, rồi bỏ mặc chúng ta để tuổi xuân trôi qua, nhan sắc tàn úa.”

 

Hắn cười lớn: 

 

“Trẫm là hoàng đế! Hoàng đế thì có quyền làm vậy! Phụ hoàng năm xưa còn làm thế, sao trẫm lại không thể? Mẫu phi của trẫm cũng là bị phụ hoàng cưỡng ép đưa vào cung. Dù được sủng ái thì sao?”

 

“Vẫn bị người ta chê cười là dân thường xuất thân hèn mọn. Dù sinh ra trẫm, dù trẫm văn võ song toàn, cũng vẫn bị người ta xem thường, chỉ vì mẫu phi không có thân phận cao quý.”

 

“Nhưng ai tạo ra tất cả điều đó? Không phải chính phụ hoàng vì có quyền lực sao?”

 

“Cho nên, trẫm cũng muốn trở thành người có quyền lực nhất. Trẫm muốn cho những kẻ từng cười nhạo trẫm thấy ai mới là chân chính là vua!”

 

Hắn nói rồi kích động đứng dậy.

 

Ta chưa từng biết hắn muốn làm hoàng đế là vì lý do đó.

 

Lúc ta gặp hắn, mẫu phi hắn đã mất vì bệnh. 

 

Trong các vị vương gia, hắn là người có tài hoa nhất, nhưng lại không phải người được chọn làm thái tử. 

 

Mãi đến khi cầu hôn ta, mượn thế lực của phụ thân ta, hắn mới có thể đoạt được ngôi vị sau khi các vương gia khác tranh giành đến lưỡng bại câu thương.

 

Hắn lại nói tiếp: 

 

“Nhưng làm hoàng đế thì sao chứ? Trong lòng ta vẫn trống rỗng. Ta tưởng rằng khi đứng ở đỉnh cao quyền lực, mọi người đều phải khuất phục ta thì ta sẽ cảm thấy thỏa mãn. Nhưng trái tim ta vẫn rỗng tuếch.”

 

“Cho đến khi ta gặp Vân Sơ. Ta biết như vậy là có lỗi với nàng, nhưng chỉ có nàng ấy mới là thuốc chữa lành cho ta.”

 

Nghe hắn nói vậy, ta chợt nhớ lại những ngày tháng bên hắn. 

 

Hóa ra những khoảnh khắc ta từng cho là đẹp đẽ, đối với hắn chỉ là trống rỗng. 

 

Từ đầu đến cuối, chỉ có mình ta đơn phương xúc động, một màn độc kịch do ta tự biên tự diễn.

 

May mà giờ ta đã nhìn rõ. Ta không còn yêu nữa.

 

“Chỉ tiếc cho tình cảm của ngài, Vân Sơ chưa từng để tâm. Nàng yêu người khác, đến giờ vẫn chưa thay đổi. Còn là ai, ngài cứ từ từ nghĩ đi.” Ta đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

 

Hắn đột nhiên hét lớn sau lưng ta: 

 

“Không thể nào! Ta và nàng ấy quen nhau từ nhỏ! Khi còn bé, trong tiệc tất niên, mọi người đều không để ý đến ta, ta buồn chán nên ra ngoài ngồi dưới hành lang ngắm trăng. Chính nàng ấy đã ngồi bên cạnh ta cả đêm.”

 

“Chính nàng ấy khuyên ta phải mạnh mẽ, đừng để người khác thao túng cảm xúc. Ta nhận ra nàng ấy ngay lập tức, nốt ruồi nơi khóe mắt chưa từng thay đổi.”

 

“Ta cũng đã sai người điều tra rồi, đêm đó đúng là nàng ấy theo Hầu gia Quảng Dương vào cung.”

 

“Nàng từng có tình cảm với ta! Sau khi vào cung, ta đã nhiều lần nhắc đến chuyện đó, nàng chưa từng phủ nhận. Sao có thể là không có ta trong lòng nàng ấy?”

 

Nghe xong những lời này, ta sững sờ tại chỗ. 

 

Chân như đeo nghìn cân, từng bước cũng khó nhấc. 

 

Ta chầm chậm quay lại nhìn hắn thì ra là hắn, hóa ra là hắn…

 

“Ta nghĩ, có lẽ nàng chỉ lười trả lời thôi. Dù sao nàng hận ngài đến tận xương, đến cả cười với ngài cũng chẳng buồn, lại càng không muốn phí lời. Dù gì thì số phận đã định là vào cung, có nói cũng thay đổi được gì đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Huống chi, nàng ở đây, cũng khiến ngài vĩnh viễn không tìm được người thật sự, đó chính là cách nàng trả thù.” 

 

Ta hạ giọng, nói từng chữ rõ ràng.

 

“Chỉ dựa vào một nốt ruồi nơi khóe mắt, ngài lại mê muội bao nhiêu năm? Yêu bao nhiêu năm?” 

 

Giọng ta bắt đầu run lên.

 

Lăng Uyên khựng lại, ánh mắt mềm xuống, chậm rãi nói: 

 

“Nàng ấy là người duy nhất chủ động để ý đến ta. Mười mấy năm sau đó, ta vẫn nhớ, vẫn nhớ ánh trăng trong trẻo đêm ấy, vẫn nhớ lời nàng ấy khích lệ ta.”

 

“Nàng ấy chính là ánh sáng trong quãng đời tăm tối của ta. Ta sẵn sàng vì nàng ấy mà làm bất cứ điều gì, dù nàng ấy bảo ta từ bỏ ngôi vị, cùng nàng sống cuộc đời bình thường, ta cũng đồng ý.”

 

“Ngôi vị hoàng đế này... thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù có quyền thế ngập trời, cũng không thể đưa mẫu phi trở lại, cũng không giữ được Vân Sơ.”

 

Ta không biết nên dùng cảm xúc nào để hình dung bản thân lúc ấy vừa kinh ngạc, vừa đau lòng, lại thêm phần bất lực.

 

“Ánh trăng tuy không rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng lại trong trẻo sáng ngời, soi sáng đường về cho biết bao người. Vậy ngài sầu muộn điều gì?”

 

“Trên đời này luôn có một vùng trời thuộc về tài năng của ngài. Không làm được mặt trời chói lọi thì làm mặt trăng dịu dàng. Dù gì thì cũng có thể chiếu rọi một khoảng trời riêng.” 

 

Ta kiềm chế giọng nói, từng chữ từng chữ nói ra, nước mắt đã lăn dài.

 

Lăng Uyên như bị điểm huyệt, toàn thân cứng đờ, trân trân nhìn ta.

 

Một lúc sau, hắn mới khó nhọc mở miệng: 

 

“Ngươi… ngươi sao có thể biết?”

 

“Bánh ngọt trong cung luôn quá ngọt, dễ ngấy. Nếu có cơ hội, nhất định phải thử bánh nướng món ấy mới ngon thật sự.” 

 

Nước mắt ta rơi từng giọt lớn.

 

Lăng Uyên đứng trước mặt ta, n.g.ự.c phập phồng, hắn ôm lấy n.g.ự.c thở hổn hển, hỏi: 

 

“Bạch Mạn Ninh… Bạch Mạn Ninh… Năm xưa đó là nàng?”

 

Nực cười thay. Khi ta yêu hắn hết lòng, trong tim hắn lại là một người khác.

 

Nhưng ai ngờ, người đó lại chính là ta khi còn bé.

 

Năm ấy phụ thân đưa ta vào cung, ta vốn không thích tiệc tùng nhiều quy củ nên lén trốn ra ngoài, rồi bắt gặp một nam hài tử đang ngắm trăng một mình. 

 

Y phục lộng lẫy khiến ta tưởng hắn là con nhà quyền quý. Ta ngồi bên cạnh hắn cả đêm, kể rất nhiều câu chuyện.

 

Nhưng đêm đó, với ta mà nói, chỉ là một trong vô số đêm trong cuộc đời. Không đặc biệt gì.

 

Vậy mà ta không ngờ, đêm đó lại quan trọng đến thế với Lăng Uyên, quan trọng đến mức hắn nhận nhầm người, rồi cố chấp trao đi tình cảm với một người sai lầm.

 

Hắn hại cả đời của Vân Sơ, cũng hủy cả cuộc đời ta.

 

“Không thể nào… Dù là buổi tối, nhưng ta nhớ rất rõ khóe mắt nàng ấy có nốt ruồi, không thể là nàng…” 

 

Giọng Lăng Uyên bắt đầu run rẩy.

 

Ta từ từ vén tóc nơi thái dương: 

 

“Thì ra… ngài chưa từng thật sự nhìn ta. Ta từng ngã ngựa, đá va làm tróc da khóe mắt, sau đó lành lại nhưng nốt ruồi cũng mất. Nếu ngài từng nhìn kỹ ta, sẽ thấy nơi khóe mắt ta có một vết sẹo mờ.”

 

Lăng Uyên như bị rút cạn sinh khí, ngã phịch xuống ghế.

 

Hắn thì thào: 

 

“Thì ra là nàng… nàng luôn ở bên cạnh ta… Ta… ta nhận nhầm người… còn phụ nàng như thế…”

 

Ta không đáp nữa, quay người rời đi.

 

Khi ta bước ra khỏi Tử Vân cung, trời đã tối. Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một vầng trăng

tròn sáng treo giữa không trung.

 

Sáng y như năm xưa, khi ta còn nhỏ.

 

Chỉ là, ai có thể ngờ được… mười mấy năm sau lại là kết cục như hôm nay.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com