Mẫn Nguyệt

Chương 2



3

 

Cậu ta nói xong, liền trực tiếp đặt tay lên vai tôi, ý định uy h.i.ế.p rất rõ ràng.

 

Tôi nhìn về phía Ôn Thao, đối với tình hình của tôi bây giờ anh ta lại lựa chọn thờ ơ, một lòng một dạ đặt hết sự chú ý lên trên người Mạnh Thanh Tư.

 

Khóe miệng Mạnh Thanh Tư mang theo nụ cười yếu ớt, nói: "Tất cả mọi người đều học cùng trường, cậu đừng phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp giữa bọn mình như vậy chứ.”

 

Tần Dã càng chăm chỉ hơn, bả vai tôi bị cậu ta bóp đến đau nhức.

 

Cậu ta nói: "Nếu cậu theo chúng tôi vào thì không có chuyện gì, nếu cậu không biết tốt xấu thì tôi không biết mình sẽ làm ra việc gì đâu.”

 

Ở trường cậu ta là côn đồ có tiếng, vì tiền, không có gì là cậu ta không làm được.

 

Tôi cứ như vậy mà bị bọn Tần Dã ép buộc đi vào trong khu chưa khai phá của núi Ai Lao.

 

Đại khái đi hơn hai mươi phút thì cậu ta mới buông tay.

 

Tôi xoa xoa bả vai, ngẩng đầu quan sát bốn phía.

 

Tần Dã nói: "Bây giờ cho dù cậu muốn đi cũng không đi được, nếu đã vào rồi thì mọi người đều đồng tâm hiệp lực tìm được thứ mình muốn, nếu cậu muốn giở trò gì thì đừng trách tôi không khách khí."

 

Mạnh Thanh Tư giả vờ thở dài, nói với tôi: "Tôi đã bảo cậu ấy đừng làm như vậy, nhưng cậu cũng biết, con người cậu ấy chính là như vậy, tôi cũng không có cách nào khác.”

 

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, đừng tưởng rằng tôi không biết, nhất cử nhất động của Tần Dã đều là do cô ta bày mưu đặt kế, bây giờ giả vờ làm người tốt làm gì chứ?

 

Thấy tôi không nói lời nào, bọn họ cũng không nói nhiều nữa mà bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi.

 

Nơi chúng tôi đang ở bây giờ, cho tôi cảm giác hoàn toàn khác với bên ngoài.

 

Xung quanh đều được bao phủ bởi thảm thực vật cao lớn cùng bụi gai, nơi này có rất nhiều thực vật tôi chưa từng thấy qua, một ít thực vật bình thường có thể thấy được thì to gấp mấy lần ở bên ngoài.

 

Bọn họ cho rằng buộc tôi vào là có thể thoát được kết cục kiếp trước sao?

 

Không, tôi chỉ làm cho họ c.h.ế.t nhanh hơn thôi!

 

 

 

4

 

“Oa a......”

 

Giọng nói của Mạnh Thanh Tư đột nhiên vang lên.

 

Chúng tôi tưởng cô ta đã xảy ra chuyện gì nhưng lại thấy cô ấy ra hiệu cho mọi người nhìn một đống cỏ khô cách đó trăm mét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bên cạnh đống cỏ khô có thấp thoáng bóng dáng vài cây nấm nhỏ với màu sắc tươi đẹp.

 

Kiếp trước, tôi nhìn đống cỏ khô kia giống như ổ rắn hổ mang, cho nên kịch liệt phản đối không cho cô ta tới gần.

 

Không ngờ lại bị nàng nói thành tôi muốn một mình chiếm lấy những cây nấm kia nên mới không cho cô ta đi qua.

 

Lúc này, tôi thu hết sự tốt bụng lại, không nói thêm nữa.

 

Nhưng cô ta lại nhìn về phía ta nói: "Mẫn Nguyệt, cậu hiểu nơi này hơn tôi nhiều, cậu nhìn xem có phải những cây nấm kia rất đẹp đúng không?"

 

Tôi cười cười, không nói gì.

 

Cô ta lại lên tiếng: "Chúng ta đi hái nấm đi.

 

Cô ta trông rất phấn khích, là muốn bắt chước cô bé hái nấm sao?

 

Cô ta trông có vẻ vô hại nhưng chỉ có tôi biết, cô ta đang có ý gì.

 

Thời điểm này nói với tôi những thứ này, đơn giản chính là muốn cho tôi đi dò đường, nếu có chuyện gì thì tôi chính là kẻ c.h.ế.t thay.

 

Tôi trực tiếp từ chối: "Tôi không đi.”

 

Mạnh Thanh Tư giậm chân một cái, hừ nhẹ nói: "Sao cậu lại chán như vậy cơ chứ.”

 

Tôi nghiêng đầu, thật sự là nhìn cậu ta nhiều một cái thôi tôi cũng cảm thấy phiền.

 

Mạnh Thanh Tư đứng đó, đi cũng không được mà  không đi cũng không được.

 

Ôn Thao nhìn không nổi nữa, mở miệng nói: "Thanh Tư muốn hái nấm, em đi cùng cô ấy đi, sao em lại nhàm chán như vậy?"

 

Loại chuyện muốn tìm c.h.ế.t này, tôi thật sự không có hứng thú.

 

“Muốn đi thì anh đi đi." Tôi nói.

 

“Đi thì đi, em cho rằng anh không dám sao?" Ôn Thao nói xong, liền kéo tay Mạnh Thanh Tư, nói: "Thanh Tư, anh đi cùng em.”

 

Thấy hai người bọn họ đi, Chu Tư Nguyên cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, vội vàng đi theo.

 

Cứ như vậy, ba người Ôn Thao không hề đề phòng mà đi tới đống cỏ khô kia.

 

Còn chưa hái được nấm đẹp trong tay thì đã nghe Chu Tư Nguyên hét lên: "Rắn! có rắn! cứu mạng!"

 

Khi nhìn về phía đó, mới phát hiện có một con rắn hổ mang đang ẩn nấp trong đống cỏ khô, nó nhìn chằm chằm Ôn Thao đi ở phía trước.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com