“Mẫn Nguyệt, em còn thất thần làm gì, đi thôi!" Bạn trai Ôn Thao không kiên nhẫn thúc giục tôi.
Tôi vừa mở mắt liền thấy mình đứng ở ngoài khu chưa khai phá của núi Ai Lao.
Ý thức của tôi vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc Ôn Thao bóp c.h.ế.t tôi, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt này khiến tôi mạnh mẽ lui về phía sau, ngã xuống đất.
Mạnh Thanh Tư đi tới, khoác cánh tay Ôn Thao, nói với tôi: "Mẫn Nguyệt, cậu không sao chứ? Cậu là sinh viên ưu tú chuyên ngành địa chất, tiếp theo chúng tớ phải dựa vào cậu đấy.”
Cô ta là ánh trăng sáng dịu dàng muốn đi vào núi sâu Ai Lao để tìm bột màu khoáng vật, chính cô ta đã nói như vậy.
Cùng đi với chúng tôi, còn có người theo đuổi Mạnh Thanh Tư, Chu Tư Nguyên và tên lưu manh Tần Dã.
Tôi vừa định nói chuyện, Ôn Thao liền kéo tôi lên sau đó nói với Mạnh Thanh Tư như đang lấy lòng: "Em ấy da dày thịt thô, chắc chắn không có việc gì đâu.”
Nói xong, anh ta lại tới gần tôi, nhỏ giọng nói: "Em đang làm cái gì vậy? Anh tốt bụng cho em đi theo chứ không phải để em kéo chân tụi anh.”
Nghe được lời này của anh ta, tôi tức giận đến mức không có chỗ phát tiết.
Kiếp trước, sau khi đi vào khu núi Ai Lao chưa khai thác, Mạnh Thanh Tư nhìn thấy nấm tươi đẹp liền muốn hái, nhìn thấy nhện độc màu đỏ liền nói đáng yêu.
Nếu không có tôi, họ đã c.h.ế.t hàng ngàn lần rồi.
Ôn Thao thấy tôi học ngành địa chất học, cảm thấy có thể dùng được nên mới tìm mọi cách cầu xin tôi.
Không ngờ tới nơi này, tôi lại trở thành cản trở.
Tôi thoát khỏi sự trói buộc của anh ta, nói: "Nếu anh đã thấy tôi cản trợ vậy thì chúng ta giải tán đi, tôi không đi.”
2
Nghe tôi nói không đi, Mạnh Thanh Tư bắt đầu khuyên nhủ Ôn Thao: "Anh Thao không có ý đó đâu, sao cậu lại cản trở được chứ, anh ấy cũng chỉ lo lắng cho cậu mà thôi.”
Trong mắt tôi chỉ còn lại sự lạnh lùng, nói: "Mấy người nói thế nào thì mặc kệ, dù sao tôi sẽ không đi vào khu vực núi Ai Lao chưa khai phá này!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thấy thái độ kiên quyết của tôi làm cho tính tình cọc cằn của Ôn Thao xuất hiện.
Anh ta vừa định nổi giận thì đã đã bị Mạnh Thanh Tư ngăn cản.
Cô ta giả vờ như mình là một người hiểu chuyện, nói với tôi: "Mẫn Nguyệt, không phải chúng ta không phải đã nói là muốn cùng nhau tiến vào sâu trong núi Ai Lao tìm bột màu khoáng vật ở trong đây, đã ra tới tận đây rồi sao cậu còn có ý được chứ?"
Tôi nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói gì với cậu, cũng không đồng ý muốn đi vào trong đó với mấy người.”
Mạnh Thanh Tư nghe vậy liền cho Ôn Thao một ánh mắt, ý bảo anh ta nhanh chóng giải quyết.
Ôn Thao luôn kiêu ngạo tự phụ, ở trước mặt Mạnh Thanh Tư lại giống như một con ch.ó ngu ngốc dịu dàng ngoan ngoãn.
Kiếp trước, tôi vẫn cho rằng anh ta chỉ coi cô ta giống như một em gái.
Bây giờ xem ra là tôi quá ngốc rồi.
Ôn Thao rất không tình nguyện nói với tôi một tiếng xin lỗi, anh ta cho rằng việc này đã qua.
Nhớ tới kiếp trước khi anh ta bóp c.h.ế.t tôi, tôi hận không thể lột da lột xương anh ta xuống.
Tần Dã đi cùng nhìn tôi một cái, nói: "Đều đến đây rồi, đừng già mồm cãi làm gì nữa.”
Chu Tư Nguyên đáp lời: "Đúng vậy, đã đến đây rồi, còn làm gì nữa? Bột màu khoáng vật ở trong đó đắt như vậy, nếu mất một người chúng ta sẽ thiếu đi một phần tiền.”
Tuy rằng bọn họ nhìn như là vì ở bên cạnh Mạnh Thanh Tư nên mới tới đây nhưng trên thực tế họ đều có tính toán riêng của mình.
Nhìn bọn họ nóng lòng muốn đi vào tìm chết, tôi quyết định giúp bọn họ.
“Màu khoáng vật bên trong, mấy cậu muốn chia thế nào cũng được, tôi không tham gia." Nói xong tôi muốn quay người rời đi.
Mạnh Thanh Tư liếc mắt một cái, Chu Tư Nguyên và Ôn Thao liền ngăn tôi lại.
Cô ta làm ra vẻ dáng đáng thương, nói: "Mẫn Nguyệt, bởi vì cậu học chuyên ngành địa chất học nên chúng tôi mới tin tưởng cậu, chúng tôi chẳng chuẩn bị gì mà tới đây, cậu cũng không thể bỏ mặc chúng tôi giữa đường như vậy được, cùng lắm thì đến lúc đó chia cho cậu nhiều một chút.”
Nghe được muốn cho tôi nhiều hơn một chút, Tần Dã lập tức mở miệng ngăn cản nói: "Cậu nói với cậu ta những thứ này làm gì, đã đến đây rồi, hôm nay cho dù cậu ta không muốn đi thì cũng phải đi!"