Lương Xứng

Chương 9



Không ngờ, bắt đầu từ ngày đó, tiểu cô nương ngày nào cũng đến, trèo tường như cơm bữa, đôi khi còn mang theo chút điểm tâm cho hắn.

Chu Quân Sơn đôi khi đáp vài tiếng, đa số là lặng lẽ lắng nghe nàng nói chuyện. Hắn không hiểu tại sao tiểu nha đầu nhút nhát ở bữa tiệc hôm đó, ở trước mặt người xa lạ lại có thể nói nhiều như vậy.

Mỗi lần Chu Quân Sơn hồi đáp, nàng đều vô cùng vui mừng.

"Đúng vậy, đừng có lúc nào cũng im lìm không nói gì, hai chúng ta đồng bệnh tương liên, lại cùng nhau trị bệnh ở đây, thật trùng hợp."

Chu Quân Sơn: "Đồng bệnh tương liên..."

"Đúng vậy! Ta cũng đã lâu không tìm được bạn rồi, ngươi có biết không? Những người khác nhìn thấy dung mạo của ta chỉ có tránh xa, chỉ có ngươi, tán gẫu với ta lâu như vậy."

Mỗi bước mỗi xa

Chu Quân Sơn thầm nghĩ đây cũng coi là tán gẫu sao? Thường là nàng nói cả trăm câu, hắn cũng chỉ đáp một câu, cũng coi như nàng có kiên nhẫn.

Nói rồi, tiểu cô nương đột nhiên nghi ngờ hỏi hắn: "Ngươi sẽ không phải là chân tay bất tiện, không kịp chạy chứ?"

"...Không phải"

"Không phải là tốt rồi! Ngươi là người bạn đầu tiên ta kết giao được, người không sợ dung mạo của ta!"

Khi đó hắn khẽ cong khóe môi, nhưng cũng không nói gì.

Tiểu cô nương cười kể cho hắn nghe những câu chuyện thoại bản mà nàng đã sưu tầm được, nàng thích những thứ này nhất, thường xuyên chia sẻ với hắn. Khi Đông Nghĩa xuất hiện, nàng liền hoảng hốt chuồn đi, lần đầu tiên, hắn nhìn Đông Nghĩa mà có chút tức giận.

"Lần sau, ngươi đến muộn một chút."

Đông Nghĩa cũng chẳng hiểu ra sao mà đáp lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Quân Sơn ở biệt viện đã hơn nửa năm, trong thời gian này, hắn và tiểu cô nương kia hầu như gặp mặt mỗi ngày, cho đến một ngày, nàng ta không bao giờ xuất hiện nữa.

Đông Nghĩa sau khi hỏi thăm nói, "Bùi tiểu cô nương kia ở đây chữa bệnh hơn nửa năm, một chút hiệu quả cũng không có. Nghe nói mấy hôm trước bị sốt cao, Bùi đại nhân xót con gái, đã đón tiểu thư về nhà rồi."

Kể từ đó, cô nương Bùi gia đừng nói là quay lại đây, nghe nói ngay cả cửa cũng không ra.

Chẳng bao lâu, Chu Quân Sơn cũng quay về Vương phủ.

Đông Nghĩa biết tâm tư của chủ tử, liền kết giao với đầu bếp Bùi gia, hỏi thăm rất nhiều chuyện thú vị về ta, rồi đều coi như chuyện đùa mà kể cho Chu Quân Sơn nghe.

Cứ thế, không biết từ ngày nào, Đông Nghĩa đột nhiên nảy ra ý nghĩ, thêm mắm dặm muối vào chuyện của ta, kể còn hấp dẫn hơn cả thoại bản.

Khi đó hai mắt của Chu Quân Sơn bị băng bó dày cộm, cũng không thể hiện được biểu cảm gì lớn hơn, thế là đành mặc kệ hắn ta nói bừa, đặc biệt vào lúc đó, chuyện này lại bị Lan Y Quận chúa biết được.

Lan Y từ nhỏ đã có một trái tim thích hóng chuyện, nàng ta cho rằng Chu Quân Sơn có tư tình gì với ta. Nào ngờ đại Phật là ta lại đóng môn không ra ngoài, không thể thỏa mãn sự tò mò của nàng ta, liền hỏi Đông Nghĩa.

Đông Nghĩa ngày thường quen thói nói phét, thấy có người ủng hộ, vì thế, gã sai vặt này càng kể hăng say hơn.

Cũng chính là đến khi thấy Chu Quân Sơn bước ra, Đông Nghĩa mới dừng lại sự nghiệp kể chuyện của mình, nếu không, e rằng một ngày nào đó hắn ta còn có thể có một chỗ đứng trong quán trà.

"Ngươi chỉ biết chọn lời hay ý đẹp mà nói", Lan Y Quận chúa giận dữ chống nạnh, "Ta nói Chu Quân Sơn thầm yêu nàng ta là sai sao?"

Ta sửng sốt: "Hả?"

Lan Y Quận chúa trợn mắt nhìn ta, "Hả gì mà hả, miệng hắn không thừa nhận, nhưng mấy năm nay, ngươi thích gì, ghét gì, hắn biết rõ mồn một, điều này còn chưa rõ ràng sao?"

Đầu Đông Nghĩa càng cúi thấp hơn, ta đoán một người nói nhiều như hắn ta, chắc cũng đã nhịn rất lâu mới không tiết lộ chút nào trước mặt ta. Đáng tiếc là ta từ đầu đến cuối không hề ghép nối được đoạn kinh nghiệm đó cùng một chỗ với Chu Quân Sơn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com