Lương Xứng

Chương 8



Đến thiên viện, sắc mặt Lan Y trở nên nghiêm túc, tất cả người hầu đều bị nàng ta đuổi ra xa mười trượng. Ta có chút lo lắng, không biết lát nữa nàng ta sẽ làm chuyện gì.

Tay Lan Y chắp tay ở sau lưng, đúng lúc ta tưởng nàng ta đang cầm vũ khí sát thương gì đó thì nàng ta quăng ra một cái hộp vàng óng ánh, chính giữa hộp đặt một chuỗi bảo châu tròn trịa trắng trong, nhìn phẩm chất này, vừa nhìn đã biết giá trị không hề nhỏ.

"Cầm lấy đi, đây là thứ tốt đó!"

Ta không hiểu vì sao, nhưng thấy trên mặt Lan Y xuất hiện một màu đỏ đáng ngờ, ngay cả động tác cũng trở nên gượng gạo.

"Chuyện hôm đó là ta sai, hắn ngày nào cũng giấu ngươi ở trong nhà, muốn gặp cũng không gặp được, cái tên tiểu tử thối không có nghĩa khí đó, ta chỉ có thể tự mình đến đây thôi. Còn chuyện ngã xuống nước, ta thực sự không ngờ ngươi lại rơi xuống giếng."

"Vậy... vì sao Quận chúa cũng nhảy xuống?"

Lan Y cười sảng khoái, "Nếu ta không nhảy xuống, Chu Quân Sơn nhất định sẽ g.i.ế.c ta!"

Ta vẫn còn chút nghi ngờ: "Chuyện ngã xuống nước thực sự là ngoài ý muốn sao?"

Lan Y nói dứt khoát: "Đương nhiên là ngoài ý muốn! Nói ra có lẽ ngươi không tin, ta nghe chuyện về ngươi mấy năm nay, đối với vị nữ trung hào kiệt như ngươi chỉ có tò mò chứ không có gì khác."

Mỗi bước mỗi xa

Lời này mang lượng thông tin cực lớn, ta căn bản không kịp phản ứng đã nhận lấy cái hộp kia, "Chuyện của ta? Quận chúa nghe ai nói?"

"Ồ, ngươi còn không biết sao, là Đông Nghĩa đó."

---

Đông Nghĩa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tiều tụy chưa từng thấy.

"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Ta vô cùng cạn lời, càng cạn lời hơn là Đông Nghĩa vừa mở miệng đã bắt đầu than khóc, "Thiếu phu nhân, ngài không nhớ công tử nhà nô tài sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ miệng Đông Nghĩa, ta nghe được một câu chuyện vô cùng kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi, khởi đầu của câu chuyện này đã vô cùng hoang đường.

Chẳng hạn như, trong bữa tiệc mười năm trước, ta đã từng gặp Chu Quân Sơn.

Khi đó phụ thân vừa đúng lúc bị chủ nhà gọi đi, chỉ để người hầu đưa ta đến chỗ yến tiệc. Nào ngờ ta vừa bước vào, khăn che mặt liền bị gió thổi bay đi, tức thì nhận được những tiếng hét thất thanh liên tục. Ta bị những người khác cười nhạo dung mạo xấu xí, sợ đến mức phải trốn ra sau bàn, cố nén để không bật khóc.

Là một công tử tuấn tú thanh lãnh đã giúp ta giải vây, hắn quở trách mấy kẻ đang hùa nhau la ó, xé vạt áo giúp ta che chắn, còn đưa ta về nhà.

Chỉ vì ta khi đó quá kinh hãi nên đã quên sạch, nay nghe Đông Nghĩa nhắc đến, mới mơ hồ nhớ lại vài chuyện.

Không ngờ ta và hắn còn có duyên phận như vậy sao?

Lan Y Quận chúa mất kiên nhẫn, "Ái dà, nói vào trọng tâm đi, sau đó, sau đó..."

Đông Nghĩa tiếp lời, sau khi Chu Quân Sơn bị mù, gặp được một vị ngự y về hưu, vị lang trung đó ở trong thâm sơn biệt viện, hắn liền được Ninh Vương sắp xếp ở biệt viện trị bệnh, cả người trở nên vô cùng tiều tụy, thường xuyên ngồi trong sân mà không nói một tiếng.

Một ngày nọ, có một tiểu cô nương trèo tường đi qua, vừa vào đã làm đổ bát trà mới pha của Đông Nghĩa.

Gặp gỡ tình cờ, tiểu cô nương hoảng hốt xin lỗi, nhưng lại thấy người bệnh trên ghế không hề nhúc nhích, giống như một người gỗ. Nàng cẩn thận lấy khăn tay lau khô nước trà trên tay người bệnh.

Người kia vẫn không phản ứng, tiểu cô nương bình tĩnh đoán, hẳn là hắn mắc phải bệnh nặng gì đó, chịu đả kích lớn nên mới ra nông nỗi này. Nghĩ đến đây, không khỏi có chút đồng cảm, liền mở lời trò chuyện.

Tiểu cô nương kia liến thoắng, như thể tìm được một bạn chơi cùng, còn an ủi hắn.

Ban đầu Chu Quân Sơn không có phản ứng gì, một ngày nọ Đông Nghĩa nhắc đến, "Công tử, vị tiểu thư Bùi gia ở sát vách, người còn nhớ không? .... Chính là, người khó quên đó."

Một lúc lâu sau, Chu Quân Sơn lần đầu tiên hồi đáp: "Là nàng ấy sao?"

Thấy Chu Quân Sơn nói chuyện, điều này khiến Đông Nghĩa vui mừng khôn xiết, liền lấy nàng ra làm tấm gương sáng, nói dung mạo của nàng xấu xí thì sao, "Bùi tiểu thư được nuôi dưỡng vô cùng hoạt bát đáng yêu, mấy hôm trước nô tài còn thấy Bùi đại nhân mặt lạnh vác Bùi tiểu thư đi hái hạnh ăn đó, cũng không thấy tiểu thư ngày nào cũng cau mày ủ dột."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com