Lương Xứng

Chương 6



Chưa kịp ngồi lên, Lan Y chính vào lúc này đã xuất hiện.

Nàng ta thật sự quá đẹp, một thân gấm vóc lụa là, dung mạo tươi tắn diễm lệ, ai cũng không thể phớt lờ, Đông Nghĩa thấy liền lập tức hành lễ gọi một tiếng Lan Y Quận chúa.

Quận chúa kiêu ngạo khẽ hất cằm, "Đứng dậy đi, Quân Sơn đâu?"

Ta thắc mắc cửa viện đã ra lệnh không cho người ngoài ra vào, nàng ta làm sao lại vào được mà không cần thông báo, còn gọi tên mụ của phu quân ta?

Chưa kịp nghĩ kỹ, Chu Quân Sơn đã bước ra, cười nói "Lan Nhi đến rồi?"

Quận chúa nhìn chòng chọc vào ta một lúc lâu, giọng nói trong trẻo, "Đây là nương tử mới cưới của ngươi ư?".

Chu Quân Sơn dường như rất quen thuộc với vị Quận chúa này, hai người trò chuyện trong phòng, ta liền ngồi trên xích đu trong sân mà thẫn thờ.

Có lẽ mấy ngày nay tâm trạng không tốt, ta nghĩ đến nụ cười của Chu Quân Sơn vừa rồi, mấy ngày nay hắn không biết đang giận dỗi gì với ta, cũng không có vẻ mặt tươi cười, vậy mà giờ lại cười với người khác.

Càng nghĩ càng tức.

Không biết vị Lan Y Quận chúa này có quan hệ gì với hắn.

"Phu nhân, đầu bếp mới đến rất giỏi làm điểm tâm, ngài không muốn đi xem sao?"

Ta biết Đông Nghĩa muốn đánh lạc hướng ta, nhưng không ngờ lại dùng cái cớ vụng về như vậy, thế là ta càng thêm tò mò về Quận chúa.

"Quận chúa và phu quân rất thân sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đông Nghĩa vừa lau mồ hôi vừa trả lời: "Đúng vậy, thiếu gia và Quận chúa là lớn lên cùng nhau."

Thanh mai trúc mã. Ta nhíu mày, trong lòng đột nhiên có một câu chuyện cẩu huyết, vị Lan Y Quận chúa này sẽ không phải là tình địch trong truyền thuyết đó chứ?

Đông Nghĩa cứ thúc giục ta rời đi như vậy, càng củng cố thêm suy đoán này.

Khi ta đi được nửa đường, vị Quận chúa kia lại hớt hải đuổi kịp, Đông Nghĩa mặt mày tái mét, đứng tại chỗ run cầm cập, dường như rất sợ ta và Quận chúa nói chuyện... Ta thực sự không hiểu hắn ta sợ cái gì, chẳng lẽ hai bọn ta còn có thể đánh nhau sao?

Dù sao cũng là thanh mai trúc mã với Chu Quân Sơn, Quận chúa nói chuyện cũng có chút tự nhiên quá đà. Rõ ràng ta và nàng ta là lần đầu gặp mặt, nhưng giọng điệu của nàng ta cứ như thể đã quen biết ta nhiều năm vậy, đối xử với "người quen" thì luôn không cần khách khí, thế là nàng ta vung tay tuyên bố, "Hôm nay trời đẹp, hai chúng ta đi thả diều đi."

Mỗi bước mỗi xa

Quận chúa tự tiện kéo tay ta, không hề cho ta cơ hội lựa chọn.

Vào thu, thời tiết dần se lạnh, ta và Quận chúa ở bãi cỏ ngoại ô thả một con diều bươm bướm. Quận chúa vô cùng hoạt bát năng động, cùng với thị nữ của nàng ta chạy đi chạy lại mà không thấy mệt, chỉ có ta co rụt vai đứng một bên, nghĩ cách tìm cớ để chuồn về.

Đang suy nghĩ, lại thấy con diều kia không biết vì sao đã xiêu xiêu vẹo vẹo từ trên không trung rơi xuống, đối lại là nụ cười của Quận chúa, "Ôi chao! Bùi nương tử, làm phiền ngươi giúp ta nhặt một chút đi."

Mi mắt ta giật giật, lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành. Rõ ràng có âm mưu, nhưng ta lại không thể không làm, ai bảo nàng ta là Quận chúa cơ chứ.

Ta chầm chậm đi vài chục bước, còn chưa kịp nghĩ ra manh mối gì, đã không báo trước mà rơi xuống giếng.

Cỏ dại mọc um tùm đầy miệng giếng, vô cùng bí ẩn, quả là nơi tốt để g.i.ế.c người cướp của.

Ta thầm mắng mình bất cẩn, trời lạnh, cả người bị nước giếng thấm ướt, đây đã là lần thứ hai ta bị ngã xuống nước trong tháng này rồi, cái thân hình nhỏ bé này căn bản không chịu nổi.

Kẻ chủ mưu kia vẫn còn ở miệng giếng giả vờ giả vịt gọi ta, miệng liên tục "Bùi nương tử", diễn xuất rất đạt, cứ như nàng ta thực sự đang rất lo lắng vậy.

Cứ tưởng hôm nay sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi, ai ngờ giây tiếp theo, từ trên miệng giếng giáng xuống một nữ tử áo gấm, "bùm" một tiếng nhảy xuống, lại làm ta bị văng nước đầy người.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com