Ta sững sờ, thấy dáng vẻ của Đông Nghĩa không giống giả vờ, vậy thì mỗi lần Chu Quân Sơn lộ ra vẻ mặt mong đợi như vậy, chẳng lẽ là giả vờ sao?
Đông Nghĩa thấy vẻ mặt ta kỳ lạ, nhận ra mình có lẽ đã nói gì đó không nên nói, liền lập tức đánh trống lảng.
"Gần đây trời ẩm ướt, ta mang sách ra phơi chút." Nói rồi, hắn ta như chạy trốn, ôm một chồng sách rời đi.
Đông Nghĩa mang một cái bàn đặt bên cạnh ao sen, ở đây có chút gió nhẹ, ánh nắng vừa phải. Trong lòng hắn ta có quỷ, thấy ta đứng bên cạnh liền muốn chuồn, "Thiếu phu nhân, hôm nay trời đẹp, nô tài đi mang ghế cho ngài!"
Hắn ta chạy nhanh như bay, chớp mắt đã không còn bóng dáng, ta trải sách ra, một cơn gió thổi đến, khiến sách xào xạc.
Mà ta hoảng hốt dùng tay che sách, hụt chân, rơi xuống hồ phía sau.
Hồ không sâu, nhưng động tĩnh ta rơi xuống lại không nhỏ, âm thanh này thu hút rất nhiều người, bao gồm cả Chu Quân Sơn đang cuống quýt chạy về phía ta.
"Nguyên Nguyên!"
Miệng ta sặc nước, còn chưa kịp trả lời, đã thấy hắn cũng nhảy xuống.
Chu Quân Sơn căng thẳng tìm kiếm trong ao sen, quần áo trắng muốt lập tức bị lục bình nhuộm thành màu xanh đậm, trông vô cùng chật vật. Đúng vào mùa sen nở rộ, hắn ở trong hồ khó khăn di chuyển từng tấc, tay đầy những vết thương do cọng sen cào xước.
Những người hầu lần lượt nhảy xuống, đỡ hai bọn ta rồi kéo lên, hắn đẩy gã sai vặt ra, vô ích vớt vát thứ gì đó, cho đến khi ta nắm lấy tay hắn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Một hồi vật lộn, gió lạnh thổi qua, thế là cả hai bọn ta đều bị cảm phong hàn.
Động tĩnh này không nhỏ, mặc dù Chu Quân Sơn đã hạ lệnh không cho người ngoài ra vào, nhưng bên Lão Vương gia vẫn phái mấy vị đại phu đến, ồn ào một lúc lâu mới rời đi.
Ta và hắn chen chúc trên giường, đắp mấy lớp chăn, nhất thời im lặng không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta xoa xoa cái mũi, mãi một lúc sau mới nói, "Chàng không nên nhảy xuống," Hắn không trả lời.
Buổi tối sau khi uống thuốc, hắn đột nhiên nói, "Ta biết nàng ngày thường không câu nệ tiểu tiết, tính tình phóng khoáng, là một nữ trung hào kiệt, nhưng hôm nay ta thực sự sợ nàng gặp nguy hiểm mới nhảy xuống, nàng đừng bận tâm."
Vốn dĩ đang sốt, nghe lời này mặt ta lập tức đỏ hơn, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cái gì mà không câu nệ tiểu tiết, tính tình phóng khoáng, phụ thân ta nói ta cái đó gọi là khờ khạo.
Lời nói của hắn đến quá đột ngột, khiến ta suy nghĩ kỹ càng, cũng không biết bản tính của ta đã bộc lộ từ khi nào.
Đầu óc choáng váng, ta xưa nay không thích động não, đặc biệt là bây giờ, "Chàng... không đáng vì ta mà lấy thân mình mạo hiểm, huống hồ chàng hành động bất tiện, trong viện có bao nhiêu người hầu... Lần sau có chuyện như vậy, đừng như thế nữa."
Cũng không biết ta nói sai câu nào, hắn nghe xong liền không nói gì nữa, mặt đầy bất mãn, thậm chí còn quay đầu đi, bầu không khí nhất thời có chút ngưng đọng.
Mỗi bước mỗi xa
Mãi đến khi ta ngủ thiếp đi, trong mơ màng nghe thấy một câu: "Giữa hai chúng ta... không cần xa lạ như vậy."
Đâu phải xa lạ, ta mơ mơ màng màng nghĩ, chỉ là sợ chàng xảy ra chuyện. Nếu vì người thê tử cưới chưa được mấy tháng như ta mà bị thương, thực sự là không đáng.
---
Hậu quả của sự cố ngoài ý muốn này không kết thúc nhanh chóng như cơn phong hàn.
Chẳng hạn như Chu Quân Sơn mấy ngày nay luôn bày ra khuôn mặt dài thượt, tuy vẫn như thường lệ lảng vảng bên cạnh ta, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Ta đã quen với sự ôn hòa của hắn, mấy ngày nay sống thực sự không thoải mái, mà lại không hiểu nguyên do.
Đông Nghĩa vì ta bị ngã xuống nước mà luôn day dứt trong lòng, hắn ta là người có nhiều mưu mẹo nhất, một ngày nọ hắn ta lay hoay trong sân nửa buổi, tha thiết buộc cho ta một chiếc xích đu, thật khéo, trong viện của ta cũng có một chiếc xích đu, ta từng rất thích.