Ngày 23 tháng 11 đúng vào thứ năm, Lâm Sí vẫn đến trường học.
Cả ngày nay, điện thoại của cậu cứ rung lên liên tục, không ngừng có người nhắn tin chúc mừng sinh nhật, từ người quen đến người không mấy thân thiết.
Hoắc Vũ Ngưng đang ở nơi khác, không thể trực tiếp chúc mừng, nhưng đã gửi cho cậu một đôi giày thể thao.
“Chúc mừng em hôm nay tròn 23 tuổi, là người lớn rồi đó, sau này cũng phải cố gắng thật tốt nhé.”
Vì từng bị gián đoạn một năm nên Lâm Sí vốn đã lớn hơn các bạn cùng khóa một tuổi.
Cậu cong môi cười, nhắn lại cho Hoắc Vũ Ngưng một câu: “Cảm ơn chị.”
Cậu cũng lần lượt chọn ra vài người để trả lời, rồi nhanh chóng nhét điện thoại vào ngăn bàn để tập trung học.
Môn học tự chọn này của cậu sắp kết thúc.
Đây chính là môn cuối cùng liên quan đến việc tốt nghiệp, kỳ thi cũng đang đến gần, cậu tuyệt đối không thể để trượt.
Cách đó hơn hai mươi cây số, Lý Đình Ngôn đang ngồi uống trà cùng bạn bè trong một hội sở.
Hôm nay thời tiết không mấy đẹp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến buổi tụ họp của anh với nhóm Hứa Mục.
Anh đã từ chối lời mời của Hứa Mục quá nhiều lần, lần này thật sự không thể thoái thác thêm nữa.
Triệu An Chân thì đang đi dự một buổi triển lãm với người bạn mới quen nên không có mặt, một người bạn khác đã kết hôn tên là Hà Dần thì đang du lịch nước ngoài cùng vợ.
Vì thế hôm nay chủ yếu là buổi tụ họp của nhóm anh em độc thân.
Lý Đình Ngôn, Hứa Mục, Diệp Phùng Sơn, cùng với một người tên là Hoắc Duẫn Triệt vừa từ nước ngoài về, đang theo đuổi sự nghiệp bảo vệ môi trường, hiện vẫn chưa có hứng thú gì với công việc gia đình.
Cả năm người bọn họ đều học cùng trường trung học, tuy sau này mỗi người một ngả, không thường xuyên gặp nhau, nhưng tình cảm vẫn rất thân thiết.
Vừa mới đến nơi, Lý Đình Ngôn đã bị cả đám vây lại hỏi chuyện tình cảm dạo này.
Cái miệng của Diệp Phùng Sơn thì nổi tiếng là không có “cửa”, sớm đã kể hết sạch chuyện của anh.
Bây giờ ai cũng biết bên cạnh Lý Đình Ngôn có một cậu trai vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, mà quan trọng là anh rất để tâm đến người đó.
Hứa Mục cũng tham gia vào màn tra khảo này, còn vô cùng đắc ý, tự nhận mình là người biết chuyện sớm nhất.
Lý Đình Ngôn lặng lẽ nhìn anh ta, sau khi kết hôn, dường như Hứa Mục trở nên dịu dàng hơn. Anh ta mặc một chiếc cardigan cao cấp mềm mại màu xám, trên mặt là cặp kính gọng bạc, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe, là món đồ đã mua trong kỳ nghỉ trăng mật với Triệu An Chân.
Anh nghe thấy Hứa Mục nói.
“Tôi thấy mấy cậu toàn là đồ ngốc, tôi vẫn luôn ấn tượng với cậu nhóc đó, cậu ấy thực sự rất đẹp trai, lại còn hoạt bát nữa, sau đó An Chân còn cố ý bảo tôi mời Đình Ngôn đưa cậu ấy đến nhà chơi, chỉ là Đình Ngôn không đồng ý thôi.”
Nói đến đây, Hứa Mục trách cứ nhìn Lý Đình Ngôn một cái, nhưng rồi nhanh chóng rộng lượng nói tiếp.
“Nhưng tôi cũng hiểu mà, đang yêu ai chẳng muốn có thêm chút không gian riêng tư, lúc tôi và An Chân mới yêu nhau cũng thế. Hơn nữa tôi thấy Đình Ngôn tìm một người trẻ trung, hoạt bát như vậy cũng tốt, tính cách cậu ấy vốn trầm, cần một người bù trừ mới được.”
Từng câu, từng chữ.
Tiếng cười của Hứa Mục hòa lẫn với âm thanh róc rách của dòng nước chảy dưới rừng trúc, truyền vào tai Lý Đình Ngôn.
Từ đầu đến cuối, anh không hề thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận điều gì.
Những người bạn xung quanh thì đã tự vẽ ra trong đầu một câu chuyện thay anh.
Mở đầu, cao trào, chuyển biến, kết thúc.
Tình cảm chân thành sâu đậm.
Đến mức chính anh cũng bắt đầu hoài nghi, liệu giữa anh và Lâm Sí có thật sự từng có một đoạn tình yêu nồng cháy không?
Ngón tay anh lướt nhẹ qua vành tách trà, cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc trong ánh mắt.
“Được rồi, đừng lôi tôi ra bàn tán nữa,” Cuối cùng anh cũng không phủ nhận mối quan hệ với Lâm Sí: “Tôi với Lâm Sí mới quen nhau hơn nửa năm, còn chưa chắc chắn điều gì, khi nào thật sự rõ ràng rồi, tôi sẽ dẫn cậu ấy đến gặp các cậu.”
“Trời ơi!” Diệp Phùng Sơn nhìn không nổi cái vẻ bình thản như không của anh, đá anh một cái dưới bàn: “Cậu đã quan tâm người ta như vậy mà còn nói chưa chắc chắn à? Hay là do Lâm Sí không coi trọng cậu, không chịu cho cậu danh phận?”
Mọi người xung quanh bật cười vui vẻ, không ai có ý xấu.
Lý Đình Ngôn cũng bật cười.
“Cứ cho là vậy đi.”
Nhưng ánh mắt anh vẫn cúi thấp, tránh né ánh nhìn của Hứa Mục.
Cả nhóm lại chuyện trò thêm một lúc rồi rủ nhau ra sân đánh vài lượt golf, Hứa Mục nhìn đồng hồ, cảm thấy chắc Triệu An Chân cũng xem xong triển lãm rồi.
“Tôi phải đi thôi, tối còn phải về nhà ba mẹ ăn cơm với An Chân nữa.”
Mấy người còn lại bèn cười trêu.
“Đúng là ông chồng gương mẫu.” Hoắc Duẫn Triệt cười, “Không chịu nổi hai người luôn đó, hồi chưa cưới đã dính nhau như sam, cưới rồi vẫn thế. Nhất định phải về ăn cơm hôm nay à, sao không gọi An Chân đến đây luôn?”
Hứa Mục vẫn mỉm cười.
Ánh đèn chiếu lên gương mặt anh ta, ai cũng nhìn ra vẻ hạnh phúc trên đó.
Anh ta đang ôm lấy một bí mật tuyệt đẹp, vốn đã muốn chia sẻ từ lâu, chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp.
“Hôm nay không được thật, An Chân cô ấy… có thai rồi, nên ba mẹ tôi bắt hai đứa về nhà một chuyến, đã hẹn hôm nay về rồi, để dịp khác đi.”
“Ôi vãi.”
Tin tức này như một tiếng sét giữa trời quang, khiến mọi người đều sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
Hoắc Duẫn Triệt thì trực tiếp bước tới đấm cho Hứa Mục một cái: “Cậu hay lắm, dám giấu bọn này, sao giờ mới nói hả?”
Hứa Mục liên tục lùi lại, ánh mắt đầy ý cười: “Tôi với An Chân cũng chỉ mới biết cách đây vài hôm thôi. Sao mà giấu các cậu được, hôm nay đến đây chính là để thông báo tin vui đó, một thời gian nữa tôi và An Chân sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho em bé, mấy cậu nhất định phải đến đấy.”
“Tất nhiên rồi!”
Diệp Phùng Sơn vẫn còn chưa hoàn hồn, lẩm bẩm: “Chúng ta phải chuẩn bị quà gì đây nhỉ… Thật không thể tin được, thế là nhóm mình có thế hệ kế tiếp rồi đấy, đúng không hả Đình Ngôn?”
“Đúng.”
Lý Đình Ngôn chớp mắt, tay khẽ siết quanh tách trà rồi lại nhanh chóng buông ra.
Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Mục, chân thành nói: “Chúc mừng cậu, sắp được làm cha rồi.”
Những người còn lại giờ mới phản ứng kịp, ai nấy đều vỗ vai chúc mừng Hứa Mục.
Hứa Mục cười không ngừng được, dù đứa bé còn chưa chào đời, anh ta đã mang dáng vẻ của một người cha ngốc nghếch hạnh phúc.
Cuối cùng, buổi tụ họp hôm đó chỉ còn lại Diệp Phùng Sơn và Hoắc Duẫn Triệt.
Lý Đình Ngôn không ở lại với họ.
“Hôm nay là sinh nhật của Lâm Sí, tôi có hẹn rồi.” Anh hờ hững nói, dứt khoát gạt tay Diệp Phùng Sơn đang khoác lên vai mình ra.
“Mẹ chứ.”
Diệp Phùng Sơn quay sang Hoắc Duẫn Triệt: “Cả nhóm chỉ còn hai chúng ta độc thân thôi sao?”
Diệp Phùng Sơn trợn mắt: “Tôi chẳng thèm nói đến vợ chưa cưới của cậu nữa, bao nhiêu năm rồi bọn tôi có ai từng gặp cô ấy đâu, người này có tồn tại thật không vậy?”
Hoắc Duẫn Triệt chỉ cười không đáp.
Dù sao thì lý do của Lý Đình Ngôn cũng quá chính đáng, sinh nhật người ta mà còn muốn giữ anh lại thì quả là không phải.
Diệp Phùng Sơn phất tay: “Cút, cút khỏi thế giới của tôi đi.”
Lý Đình Ngôn cười, cũng không chấp bọn họ, tự lấy áo khoác rồi cùng Hứa Mục bước ra khỏi hội sở.
Nhân viên đã lái xe ra đợi sẵn trước cửa hội sở.
Lý Đình Ngôn nói thêm một câu: “Tôi thực sự mừng cho cậu, trước đây cậu luôn mơ về một gia đình ấm áp, một người vợ đồng điệu, những đứa trẻ đáng yêu, bây giờ, cậu đã có tất cả rồi.”
Không biết Hứa Mục nhớ đến điều gì mà ánh mắt trở nên dịu dàng: “Ừ, đúng vậy.”
Rồi anh ta giơ khuỷu tay huých nhẹ vào người Lý Đình Ngôn: “Rồi cậu cũng sẽ có thôi, không nói đến con cái, nhưng chắc chắn cậu sẽ tìm được một người bạn đời thật sự hợp với mình, tin tôi đi.”
Lý Đình Ngôn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói nhẹ bẫng như có lệ.
“Mượn lời hay của cậu vậy.”
Lý Đình Ngôn lái xe đến trường của Lâm Sí, nhưng hơi kẹt xe, khi đang chờ đèn đỏ, anh vô tình liếc sang bên cạnh, nhìn thấy Lâm Sí.
Chính xác hơn là biển quảng cáo có hình Lâm Sí.
Đây là chiến dịch quảng bá của một thương hiệu thời trang cao cấp bình dân mà Lâm Sí từng tham gia chụp hình gần đây.
Hiện tại thương hiệu này đang tăng mạnh ngân sách cho quảng cáo, biển hiệu, billboard phủ đầy khắp các con đường lớn nhỏ.
Mà Lâm Sí lại là một trong những người mẫu chính của chiến dịch.
Tấm biển quảng cáo của Lâm Sí được đặt ngay bên cạnh trạm xe buýt, đúng chỗ Lý Đình Ngôn dừng xe.
Trong bức ảnh, Lâm Sí toàn thân trắng muốt, mặc một chiếc áo len trắng viền ngọc trai, gương mặt cậu cũng trắng ngần như ngọc, đôi lông mày nhuộm màu nhạt, chỉ có đôi môi là mang sắc hồng như làn khói mờ ảo.
Trên tay cậu là một chiếc nhẫn đen như lông vũ.
Ngón tay cậu thon dài, trắng trẻo, khẽ tách ra đặt gần môi, như đang chuẩn bị hôn lên chiếc nhẫn ấy.
Màu đen tuyền được cắt gọt sáng bóng nổi bật giữa sắc trắng tinh khôi, quả thực vô cùng thu hút ánh nhìn.
Đèn đỏ vẫn chưa bật, đoạn đường này lúc nào cũng có cảm giác dài lê thê.
Lý Đình Ngôn nhìn tấm poster ấy, chợt nhớ ra dạo trước Lâm Sí từng nhắc đến buổi chụp hình này với anh.
Thương hiệu đó là bên chủ động gọi cho Lâm Sí.
Bởi vì một video quảng bá du lịch mà cậu tham gia bất ngờ gây sốt trên mạng, khiến bên nhãn hàng chú ý, họ cho rằng hình ảnh của cậu rất phù hợp với tinh thần thương hiệu nên đã đưa Lâm Sí vào danh sách 12 người mẫu chính thức của chiến dịch lần này.
Đây là một cơ hội chỉ thuộc về Lâm Sí, không ai có thể cướp được từ tay cậu.
Khi ấy Lâm Sí còn nói với anh: “Không biết có phải trước đây tôi xui quá không mà dạo này đổi vận, có nhiều cơ hội hơn cả một năm cộng lại.”
Lý Đình Ngôn cong môi cười.
Anh từng nghĩ mình là người có thể giúp Lâm Sí mở đường, nâng bước, nhưng sự thật là ngay cả khi không có sự can thiệp của anh, Lâm Sí vẫn như một viên ngọc sáng bị bụi mờ che khuất, rồi dần dần tự mình toả sáng.
Anh thật lòng vui mừng vì Lâm Sí.
Thậm chí khi thấy người qua đường dừng lại nhìn lên tấm poster quảng cáo có Lâm Sí, anh cũng có một cảm giác mơ hồ, như đang tự hào lây.
Bởi vì người trên tấm biển khiến bao ánh mắt phải ngước nhìn kia đã từng rất thân mật nằm bên cạnh anh, anh đã nhìn thấy hào quang của cậu trước họ.
Trong buổi tụ họp khi nãy, mọi người đều ngầm cho rằng anh và Lâm Sí là một đôi, còn đùa giỡn một cách thiện chí, khen họ đẹp đôi, rất hợp nhau.
Mà giờ đây, trong buổi chiều chớm đông, mưa phùn rơi lất phất, anh dừng lại trước tấm poster này.
Anh nghĩ, nếu anh thật sự yêu Lâm Sí, nếu anh có thể yêu cậu thì quả thực sẽ là một kết cục đẹp lòng tất cả.