Lửa Cháy Khó Tắt

Chương 17: Chiêu dụ người.



Mặc dù tính cách Diệp Phùng Sơn hơi bốc đồng, nhưng cách làm việc lại rất đáng tin.

Độ nửa tháng sau, Lâm Sí nhận được cuộc gọi từ quản lý của mình.

Giọng Hoắc Vũ Ngưng kích động đến mức hơi run lên.

Trên con phố đã bắt đầu se lạnh, cô đứng trước trung tâm thương mại đợi xe, ngay phía trước là một tấm poster khổng lồ in hình người mẫu lạnh lùng sắc sảo nằm trên tấm lụa, tay đeo chiếc đồng hồ khảm kim cương lấp lánh.

Cô nói với Lâm Sí: “Lâm Sí, em đoán xem hôm nay chị nhận được điện thoại của ai?”

Cô nhận được cuộc gọi từ công ty SEN, người nói chuyện với cô là phó giám đốc, cũng là cánh tay đắc lực nhất của SEN — Đường Hiểu Du.

Đối phương trình bày mục đích một cách vô cùng rõ ràng.

“Chắc cô vẫn còn ấn tượng với tôi, lần trước chúng ta từng gặp nhau tại dạ tiệc thời trang của TR.”

Dĩ nhiên là Hoắc Vũ Ngưng còn nhớ.

Lần đó cô phải nhờ vào cô bạn làm biên tập trong tạp chí thời trang mới lẻn vào được, còn Đường Hiểu Du thì là khách mời chính thức, hai người đâu cùng đẳng cấp với nhau?

“Nhớ chứ nhớ chứ, không biết cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Lúc đó cô vẫn không dám nghĩ là tự dưng mình gặp chuyện may từ trên trời xuống, chỉ cuống cuồng nhớ xem liệu mình có làm gì phật ý đối phương hay không.

Nghĩ kỹ thì chắc là không.

Cô và giám đốc Đường này chỉ tình cờ gặp nhau trong nhà vệ sinh, lúc đó cô còn tốt bụng đưa cho cô ấy một miếng băng cá nhân vì tay bị xước, sau đó lấy hết can đảm đưa danh thiếp của mình ra.

Không đến mức vì thế mà gây họa chứ.

Hoắc Vũ Ngưng đau khổ nghĩ tới nghĩ lui.

Đường Hiểu Du lại bật cười: “Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, cảm thấy năng lực làm việc của cô khá tốt, thế nào, có muốn cân nhắc nhảy việc về với SEN bên tôi không?”

Biết mình vẫn đang ngoài đường, Hoắc Vũ Ngưng hạ giọng hét khẽ với Lâm Sí qua điện thoại.

“Là SEN đó, chị muốn xỉu luôn, trời đất ơi, có phải do mấy hôm trước lên Miếu Thiên Hợp thắp hương nên linh nghiệm rồi không, chị có đức hạnh gì mà được SEN để mắt tới cơ chứ!”

Cô còn không màng hình tượng mà nhảy cẫng vài bước giữa phố.

Lâm Sí bật cười, cũng hiểu được sự kích động của Hoắc Vũ Ngưng.

SEN có thể nói là một trong những công ty quản lý người mẫu lớn nhất trong nước, thành lập từ năm 2010, sở hữu nhiều siêu mẫu tầm cỡ quốc tế, luôn duy trì mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với các đạo diễn, thương hiệu và tạp chí hàng đầu thế giới.

Đứng giữa đường phố, chỉ cần ngẩng đầu nhìn những quảng cáo của các thương hiệu xa xỉ, rất có thể người mẫu trong đó chính là nghệ sĩ trực thuộc SEN.

Một công ty lấp lánh ánh vàng như vậy, so với cái xưởng nhỏ hạng ba hiện tại của họ, đúng là khác biệt giữa hoàng cung và nhà tàn.

Lâm Sí chân thành nói với Hoắc Vũ Ngưng: “Chúc mừng chị.”

“Phải chúc mừng, cũng phải chúc mừng em nữa,” Giọng Hoắc Vũ Ngưng tràn ngập vui mừng, “SEN cũng muốn ký hợp đồng với em luôn, không hổ là người đại diện sáng giá mà. Đường Hiểu Du nói đã xem hết người mẫu trong công ty mình, chỉ có em là cô ấy thấy có tiềm năng, ở lại công ty cũ là lãng phí nhân tài, nên chúng ta có thể ký hợp đồng sang đó cùng nhau luôn!”

Hoắc Vũ Ngưng thực sự bị niềm vui từ trên trời rơi xuống này làm cho choáng váng.

Cô lại dậm chân mấy cái giữa phố, vui đến mức không biết làm sao cho phải.

Nhưng Lâm Sí thì khẽ nhíu mày.

Không biết vì sao, trong một khoảnh khắc, trong lòng Lâm Sí bỗng lướt qua một cảm giác kỳ lạ.

“Họ cũng muốn ký hợp đồng với em à?”

“Đúng vậy. Họ cảm thấy tố chất và điều kiện của em rất tốt, cũng đã xem qua những bộ ảnh và quảng cáo trước đây của em, đều cực kỳ hài lòng.”

Hoắc Vũ Ngưng cảm thấy điều đó hoàn toàn hợp lý, thậm chí có phần tự hào.

Lâm Sí là do chính tay cô dẫn dắt, cô lại chẳng rõ sao?

Bước catwalk của Lâm Sí, khả năng thể hiện trong lúc chụp quảng cáo cũng như việc nắm bắt và truyền tải được dụng ý của nhiếp ảnh gia, tất cả đều thuộc dạng xuất sắc.

“Em đừng có mà lưỡng lự nhé, Lâm Sí, em đừng ngốc, đây là cơ hội ngàn năm có một đó,” Hoắc Vũ Ngưng không yên tâm dặn dò, “Công ty rách nát của chúng ta thực sự chẳng có gì cả, suốt ngày đấu đá nội bộ, khó khăn lắm mới có chút tài nguyên thì lại chia chác không công bằng, chẳng có tí cạnh tranh lành mạnh nào, em đừng điên mà luyến tiếc tình nghĩa gì lúc này đấy.”

Lâm Sí dở khóc dở cười.

Cậu cũng không đến mức ngốc thế, huống chi giữa họ và công ty kia cũng chẳng có tình nghĩa gì.

“Em biết rồi, chị Hoắc à, chẳng phải đã nói rồi sao, chị đi đâu em theo đó, dù gì em cũng không có chí lớn, chị đặt đâu em ngồi đó thôi.”

“Thế còn nghe được.”

Hoắc Vũ Ngưng bật cười ha hả, vừa hay chiếc taxi cô gọi cũng đến, cô lưu luyến nói với Lâm Sí: “Thôi không nói nữa, chị phải lên xe đây.”

Lâm Sí cúp máy, xem đồng hồ rồi xách ba lô quay lại lớp học.

Thế nhưng vừa nghe giáo sư trên bục giảng nói như đang tụng thiên thư, vừa xoay cây bút trên tay, trong lòng cậu vẫn cứ thấy là lạ.

Không phải vì cành ô liu mà SEN chìa ra không tốt.

Mà là quá tốt.

Tốt đến mức không chân thật.

Cậu vẫn hiểu phần nào về năng lực của bản thân và Hoắc Vũ Ngưng.

Không phải là cậu tự ti, cậu biết điều kiện của bản thân trong giới là không tệ, những nhiếp ảnh gia từng hợp tác đều dành cho cậu những đánh giá rất cao.

Nhưng SEN là ai chứ, là công ty mắt cao hơn đỉnh, siêu mẫu trực thuộc nhiều không kể hết, sao có thể để mắt đến hai cọng rau con như cậu và Hoắc Vũ Ngưng?

Cậu rà lại hết công việc dạo gần đây trong đầu.

Có vẻ như công việc giá trị nhất chính là vừa mới bước chân lên sàn diễn tuần lễ thời trang trong nước.

Còn lại thì gần đây có chụp một bộ ảnh trong chuyên mục của tạp chí THREE hạng ba hạng tư.

Lâm Sí đưa tay xoa cằm, vẫn thấy chuyện này có gì đó không ổn.

Nhưng cậu rõ ràng không phải người thích suy nghĩ luẩn quẩn, có thắc mắc thì phải hỏi cho ra.

Sau khi tan học, cậu ngồi trên lan can trong khuôn viên trường, do dự một lúc rồi nhắn tin cho Lý Đình Ngôn hỏi đối phương có rảnh không.

“Có.”

Bên kia trả lời rất nhanh.

Lâm Sí lập tức gọi điện thoại qua.

Lý Đình Ngôn ngẩn ra một giây, ra hiệu cho thư ký rồi nhanh chóng nhận cuộc gọi.

“A lô?”

Ngón tay Lâm Sí quấn lấy dây rút trên áo, cũng không vòng vo.

Cậu đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi có chuyện vui, muốn ăn mừng một chút.”

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi với người đại diện của tôi, cả hai đều được SEN mời về, bên đó muốn ký hợp đồng với chúng tôi.”

Cậu không giải thích SEN là công ty gì, chỉ muốn xem phản ứng của Lý Đình Ngôn.

Lý Đình Ngôn lặp lại: “SEN? Là công ty người mẫu à?”

“Đúng, có thể xem là một trong những công ty hàng đầu trong nước, nói sao nhỉ, anh biết siêu mẫu Lương Trân chứ, còn có Thượng Tuyết Á, đều là người của bên đó.”

“Tôi biết.”

Khóe môi Lý Đình Ngôn khẽ nhếch lên, thật ra anh đã sớm biết việc Lâm Sí sắp ký hợp đồng với công ty này, nhưng giờ nghe giọng nói vui mừng của Lâm Sí, anh mới thực sự thấy yên lòng.

“Chúc mừng cậu, sự nghiệp lại tiến thêm một bước rồi.”

“Cảm ơn anh.”

Lâm Sí cũng cười, nhưng do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.

“Anh… không phải là tôi tự mình đa tình đâu, nhưng tôi cứ cảm thấy chuyện này như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy. Tôi chỉ là một người mẫu nhỏ bé, người đại diện Hoắc Vũ Ngưng của tôi cũng chẳng có thành tích gì quá nổi bật, tuy chị ấy rất giỏi, rất cố gắng, nhưng sao bỗng dưng lại được SEN để mắt tới chứ.”

Giọng cậu chậm lại, như muốn ép đối phương nói ra sự thật: “Chuyện tôi ký hợp đồng với công ty SEN, có phải nhờ anh giúp đỡ không, Lý Đình Ngôn?”

Lông mày Lý Đình Ngôn không động đậy chút nào, dứt khoát phủ nhận: “Không phải tôi.”

Anh khẽ cười: “Lâm Sí, công ty của tôi vốn không dính dáng gì đến giới thời trang, tôi muốn giúp cũng lực bất tòng tâm, đây là năng lực của cậu.”

Cũng không hẳn là nói dối.

Vài ngày trước, Diệp Phùng Sơn đã báo cho anh một tin, phó giám đốc Đường Hiểu Du của SEN vốn đã chú ý đến Lâm Sí từ trước, bởi vì Lâm Sí từng chụp trang bìa cho tạp chí THREE, mà tổng biên tập của tạp chí đó lại là bạn thân nhiều năm của Đường Hiểu Du, hôm ấy cô cũng tình cờ có mặt.

Lúc đó Đường Hiểu Du đã để mắt đến Lâm Sí, sau khi về liền xin hồ sơ của cậu.

Cho dù Diệp Phùng Sơn không đến gõ cửa, Đường Hiểu Du vốn cũng đã có ý định cướp người.

Nói kỹ ra thì người đại diện của Lâm Sí mới chính là người được thuận nước đẩy thuyền.

Ban đầu Đường Hiểu Du còn đang do dự có nên ký hợp đồng với Hoắc Vũ Ngưng hay không, nhưng sau khi nghe lời nhờ vả của Diệp Phùng Sơn thì chẳng cần đắn đo nữa, tươi cười đồng ý ngay.

Thế nên Lý Đình Ngôn không hề cảm thấy nặng nề khi nói câu vừa rồi.

Nhưng Lâm Sí vẫn bán tín bán nghi.

Tất nhiên cậu biết tập đoàn của Lý Đình Ngôn chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực bất động sản và năng lượng, nhưng vậy thì đã sao, cậu chỉ là một người mẫu nhỏ, Lý Đình Ngôn muốn ra tay giúp cũng chỉ như nhấc ngón tay mà thôi.

Thành thật mà nói, lần đầu tiên khi tìm kiếm thông tin tài sản và lý lịch của Lý Đình Ngôn trên mạng, cậu thật sự bị dọa cho khiếp hồn.

Nhưng cũng chính vì vậy, cậu lại càng cảm thấy bản thân không quan trọng với đối phương đến thế.

Cậu làm bạn tình của Lý Đình Ngôn cũng chỉ vì anh hợp gu cậu, coi như đôi bên cùng có lợi, mà Lý Đình Ngôn bận trăm công nghìn việc, sao có thời gian quan tâm đến sự phát triển sự nghiệp của một bạn tình cơ chứ.

“Được rồi, chắc là do tôi nghĩ nhiều.” Lâm Sí thở ra một hơi, nghĩ đến bản hợp đồng sắp có, tâm trạng lại thoải mái hơn nhiều, giọng điệu cũng vui vẻ hơn: “Tôi chỉ hỏi thế thôi, không có ý gì khác, tôi từng nói rồi mà, sự nghiệp của tôi bây giờ xem như đang đi lên, không cần ai giúp gì cả.”

Lý Đình Ngôn cũng dịu giọng nói: “Tôi biết.”

Trong điện thoại nhất thời không ai nói gì.

Bây giờ đã là tháng mười một, thời tiết ngoài phố dần trở lạnh, người đi đường cũng đã khoác lên những chiếc áo thật dày.

Lâm Sí thích đẹp, vẫn ăn mặc rất mỏng manh, để lộ xương quai xanh gầy gò cùng cổ tay thon dài, chỉ có điều cổ cậu quấn một chiếc khăn quàng dài màu xanh lá rất mỏng, vừa vặn che kín yết hầu.

Ngón tay cậu vô thức miết lên màn hình điện thoại, không hiểu sao lại muốn nói thêm vài câu với Lý Đình Ngôn, nhưng lại không biết nên nói gì, có người bên cạnh bấm còi inh ỏi, âm thanh ồn ào vang lên.

Giữa đám đông ồn ào nhốn nháo, cậu nghe thấy Lý Đình Ngôn hỏi: “Mấy ngày tới cậu có rảnh không, muốn ra ngoài ăn mừng không?”

Khóe môi Lâm Sí khẽ nhếch lên.

“Ăn mừng gì cơ?”

Đèn giao thông phía trước đã đổi màu, nhưng cậu vẫn chưa đi.

Những người xung quanh vội vã băng qua vạch kẻ đường, chỉ có cậu vẫn đứng yên nơi góc phố.

“Ăn mừng sự nghiệp của cậu lại tiến thêm một bậc, ăn mừng vì cuối cùng cậu cũng gặp được người biết trân trọng tài năng của mình,” Giọng nói của Lý Đình Ngôn vẫn dịu dàng, phía bên kia rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giọng nói của anh như vang vọng hơn, “Mà sắp đến sinh nhật cậu rồi đúng không?”

Lần này, Lâm Sí cảm thấy bên tai thoáng chốc trống rỗng.

“Sao anh biết?”

Sinh nhật cậu là ngày 23 tháng 11, đúng là sắp đến rồi.

Nhưng lạ là, cậu chắc chắn mình chưa từng nói cho Lý Đình Ngôn biết.

Lý Đình Ngôn đáp: “Tôi xem qua chứng minh thư của cậu, với lại có lần cậu để một bản sơ yếu lý lịch trên giường, trên đó cũng ghi ngày tháng năm sinh.”

À…

Lâm Sí đưa tay xoa xoa sống mũi, vứt đồ lung tung đúng là chuyện cậu hay làm, bị Lý Đình Ngôn nhìn thấy cũng chẳng lạ gì.

Nhưng nhìn thì thôi đi, anh còn nhớ rõ như thế.

Không hiểu sao cậu thấy buồn cười.

Cậu nghe thấy Lý Đình Ngôn bên kia hỏi tiếp: “Muốn cùng nhau đón sinh nhật không?”

Lần này Lâm Sí bật cười thật.

Bởi vì Lý Đình Ngôn hỏi rất nghiêm túc, cứ như đây là một buổi họp quan trọng cần phải đặt lịch trước vậy.

Thật là thú vị.

Cậu giơ tay nhìn vào lịch, thật ra cậu không quá thích tổ chức sinh nhật, cũng từng có bạn bè muốn tổ chức cho cậu nhưng cậu đều từ chối.

Cậu là kiểu người thích náo nhiệt, vậy mà chỉ riêng vào ngày sinh nhật lại không thích những buổi tiệc ồn ào rình rang.

Cậu khẽ cười, nói với Lý Đình Ngôn: “Nếu chỉ có hai người chúng ta thôi thì được. Tôi không thích những bữa tiệc sinh nhật quá ồn ào.”

Mãi cho đến khi cúp máy, Lâm Sí mới phát hiện trời bắt đầu lất phất mưa, từng hạt nhỏ rơi xuống tóc khiến mái tóc cậu ẩm ướt.

Một cơn gió thổi qua, cậu mặc ít nên không kìm được khẽ rùng mình, đúng lúc đèn bên kia đường chuyển xanh, cậu lập tức chạy băng qua.

Trùng hợp bên kia đường có một tiệm bánh ngọt, đang bán trà sữa nóng hổi và bánh kem sung mới nướng xong, bình thường cậu không hay tự chiều chuộng bản thân kiểu này, nhưng hôm nay có lẽ tâm trạng tốt, cậu quyết định thưởng cho mình một phần.

“Hoắc Vũ Ngưng mà biết chắc chắn sẽ mắng mình chết.”

Cậu nhỏ giọng sám hối, rồi ngoạm một miếng thật to.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com