Lồng Chim Tước

Chương 6:



Ta còn muốn hỏi tiếp thì ca ca nghiêm giọng ngắt lời: "Biết càng nhiều thì muội càng khó buông bỏ, muội phải nhớ kỹ, muội không phải Thu Oanh Oanh, muội là Thu Linh Động, là hoàng hậu của Đại Bội, là thê tử của Lý Tu Dẫn, biết chưa?"

Ta nhìn huynh ấy, thất thần gật đầu: "Huynh ấy khỏe là tốt rồi..."

Trước khi cáo biệt, ta nghe thấy tiếng thở dài của ca ca.

Chiều tà, ta đứng ở cửa, gió thổi khiến ta hơi đau đầu nhưng ta vẫn không muốn vào phòng. Ta nhìn bầu trời vuông vắn, chỉ cảm thấy ngực như bị đè nặng đến khó thở.

Gần năm năm rồi, ta ở trong cung gần năm năm rồi...

Trong năm năm này, ít nhiều gì ta cũng sẽ nhớ đến huynh ấy, mà hôm nay nói ra tên huynh ấy, vẫn là lần đầu tiên trong năm năm qua.

Ta thừa nhận, ta không thể bình tĩnh được nữa rồi.

7.

Ta và Thẩm Lâm Xuyên, quen nhau trong một sự cố.

Năm ta mười bốn tuổi, còn chưa gọi là Thu Linh Động, còn chưa được tiên đế hứa gả cho Lý Tu Dẫn, năm đó đi săn mùa thu, ngoài các hoàng tử và mấy vị nương nương địa vị cao tham gia, tiên đế đặc cách phê chuẩn cho ta đi.

Người luôn thiên vị ta, đãi ngộ giống như công chúa vậy.

Tại khu vực săn bắn, ta không hề kém cạnh nam nhi, số lượng thú săn được còn nhiều hơn mấy vị hoàng tử cộng lại, cũng vì vậy, mấy vị hoàng tử cảm thấy mất mặt, bèn xúi giục Lý Tu Dẫn đến trước mặt tiên đế "buộc tội" ta: "Phụ hoàng, nàng ta căn bản không giống nữ tử!"

Tiên đế nghe xong lời này liền cười ha hả: "Nàng không phải nữ tử, ngươi gây khó dễ cho nàng ta, vậy ngươi chính là nam tử sao?"

Những người có mặt cười ồ lên, mấy vị hoàng tử khác cũng che miệng cười trộm, mặt Lý Tu Dẫn đỏ bừng. Qủa thật trí nhớ của Lý Tu Dẫn không tốt, lại bị mấy ca ca của hắn gài bẫy.

Cười cũng đã cười rồi, Tiên đế quay đầu nhìn ta, nói: Mắt sáng trong như nước mùa thu, tóc búi đội mũ cao, phong thái hiên ngang anh tuấn chẳng kém gì đấng nam nhi. Quả là bậc linh tuấn của nước Đại Bội ta!

Ông lại hỏi ta: "Oanh Oanh, hai chữ 'Linh Động' này, con có thích không?"

Ta không hiểu ý của ông là gì, phụ thân lại quỳ xuống dập đầu: "Tạ bệ hạ đã ban tên cho tiểu nữ."

Từ đó, ta được gọi là Thu Linh Động.

Lúc ấy ta còn chưa biết, từ sớm trong cuộc đi săn, khi ta đoạt được vị trí đầu tiên, Tiên đế đã quyết định gả ta cho Lý Tu Dẫn rồi.

Về sau, trong cung lại cử hành một trận đấu mã cầu, lần này Tiên đế chia ta và Lý Tu Dẫn vào cùng một đội. Khác với săn bắn mùa thu chính là lần này số người tham gia hoạt động đông hơn một chút. Ngay cả tiểu thư Chu gia chưa từng bước chân ra khỏi khuê phòng cũng tới.

Lý Tu Dẫn vừa gặp đã nhất kiến chung tình với nàng. Thật xui xẻo, đối thủ trong trận đầu của chúng ta lại chính là nàng và tiểu công tử phủ thừa Thuận Thiên, Thẩm đại nhân. Nhưng Lý Tu Dẫn cứ thế mà không rời mắt được.

"Thái tử điện hạ, ngài nhìn cho rõ vào, đừng có kéo chân ta." Ta nhìn ra tâm tư của hắn, có lòng tốt nhắc nhở.

Hắn kiêu ngạo hất đầu: "Hừ, ngươi đừng kéo chân ta mới phải."

Được được được, vậy ta có thể nhờ ngươi đừng có nhìn chằm chằm đối thủ mà nuốt nước miếng được không?

Vừa khai chiến, ta đã chiếm thế thượng phong. Tiểu thư Chu gia kia liếc mắt là biết người không thích vận động, đến cưỡi ngựa cũng chẳng xong. Xem ra, chỉ có tiểu công tử Thẩm gia kia gắng gượng chống đỡ chúng ta mà thôi.

"Xuy xuy xuy..."

Ngay khi ta sắp đánh mã cầu vào khung thành, ngựa của Chu Diệu Nhân bỗng dưng phát cuồng, chạy loạn khắp sân khiến nàng không ngừng hét chói tai. Chu đại nhân thương con gái nhưng cũng chỉ có thể ngồi yên vị mà lo lắng không thôi.

Ngay lúc đó, Lý Tu Dẫn tung người nhảy khỏi lưng ngựa, cướp lấy Chu Diệu Nhân từ con ngựa điên kia, ôm chặt vào lòng, xoay một vòng trên không trung rồi đáp xuống đất.

Ta thở phào nhẹ nhõm. Chờ đã, con ngựa kia sao lại lao về phía ta? Ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân ngựa rung lắc dữ dội, ta mất trọng tâm, ngay khi ta cho rằng mình sắp ngã đến tàn phế thì lại rơi vào một vòng tay ấm áp.

Hôm đó, gió thổi mát lạnh nhưng ta lại chẳng thấy lạnh chút nào. Chàng trai cứu ta thật tuấn tú, sau khi đặt ta xuống đất, ôn tồn lễ độ nói: "Thu cô nương, mạo phạm rồi."

Hắn cười lên thật dịu dàng.

Rất xin lỗi, vừa nãy ta còn chê cười ngươi đánh cầu dở.

"Đa tạ tiểu công tử đã cứu mạng." Ta cũng vội vã hành lễ đáp tạ, vừa ngẩng đầu lên thì người đã chẳng thấy người đâu nữa rồi.

Thực ra kiểu anh hùng cứu mỹ nhân này còn chưa đủ để khiến ta động lòng. Phải biết rằng, từ nhỏ ta đã lớn lên trong cung, hoàng tử tuấn tú tiêu sái nhiều vô kể, người theo đuổi ta cũng không ít, ta đâu phải tiểu cô nương dễ dàng bị lừa gạt.

Ngược lại, Chu Diệu Nhân từ đầu trận đến cuối trận, mặt vẫn luôn đỏ bừng.

Lần nữa gặp lại Thẩm Lâm Xuyên là vào tiệc sinh thần của Tiên hoàng hậu năm đó. Có lẽ lúc đó cha mẹ ta đã nhận ra Tiên đế có ý định biến ta thành con dâu của ông nên ngày hôm đó đã trang điểm cho ta vô cùng lộng lẫy (đương nhiên, bản thân ta vốn đã rất xinh đẹp), đầu đội trâm cài nặng trĩu, suýt chút nữa thì gãy cả cổ.

Trong yến tiệc cung đình toàn là những màn ca múa tầm thường khiến ta cảm thấy thật vô vị, bèn muốn thừa lúc không ai để ý mà ra ngoài đi dạo một chút.

"Ngươi đi đâu vậy?" Quả nhiên, ta lại bị sắp xếp ở bên cạnh Lý Tu Dẫn.

"Ta ra ngoài đi dạo một chút, ở đây không thú vị." Nói rồi ta khom lưng bước ra ngoài.

"Không được, ngươi đi rồi làm sao ta ngắm nàng được?" Hắn túm chặt lấy tay áo ta khiến ta suýt chút nữa thì lảo đảo.

Ngắm ai cơ chứ?

Ta theo ánh mắt hắn nhìn sang, chỉ thấy Chu Diệu Nhân đang nhấp chén rượu, nhìn Lý Tu Dẫn đến mức hai mắt hắn sáng rực.

"Ra là ta đứng đây cản trở ngươi lén nhìn người ta à." Ta liếc xéo hắn một cái, "Nếu ngươi là nam nhân thì tự mình đi bắt chuyện với người ta đi, bắt ta làm quân sư quạt mo là sao hả?" Ai ngờ, nghe ta nói vậy, Lý Tu Dẫn lại đỏ mặt.

Sống lâu mới thấy chuyện lạ trên đời.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com