Lồng Chim Tước

Chương 5:



"Tiểu Lan, muội đừng nhắc lại những lời này nữa. Sự tình vốn dĩ không phải như các muội nghĩ. Đã vào cung rồi, chúng ta phải hầu hạ hoàng thượng cho tốt, lấy hoàng thượng làm trời, lấy hoàng thượng làm đất. Tuyệt đối không được nói những lời như không thích hoàng thượng, ghét hoàng thượng nữa, biết chưa?" 

Ta khổ tâm khuyên nhủ nàng. Dù sao thì chuyện ghét hắn, ta cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.

"Nhưng nương nương à, chúng ta vào cung có thể hầu hạ hoàng thượng, nhưng chúng ta thật sự không thích hắn mà. Nếu ngay cả buồn vui yêu ghét của mình cũng không thể biểu đạt, vậy nơi cung cấm này chẳng phải giống như địa lao sao?"

Lan mỹ nhân chớp chớp đôi mắt, đôi mắt trong veo ấy khiến ta không nỡ phản bác nàng.

Tiểu Lan à, nơi này chính là địa lao đó, nó còn khiến người ta ngột ngạt hơn cả địa lao nữa kìa.

Về sau, cũng không biết vì sao, ta lại mắc bệnh một trận thái y nói là phong hàn. Ta vừa bệnh, hậu cung liền tạm thời giao cho Diệu Quý phi quản lý. Ta nghe Liễu tiệp dư nói, từ khi Diệu Quý phi nắm quyền, các nàng không còn phải lo lắng gì nữa, Diệu Quý phi không bao giờ để các nàng có cơ hội gặp mặt hoàng thượng.

"Nương nương, người phải mau chóng khỏe lại! Diệu Quý phi quá kiêu ngạo rồi!" Lan mỹ nhân nói.

Nha đầu này, không biết từ khi nào lại ghét Chu Diệu Nhân đến vậy. Nghe Liễu tiệp dư nói, không biết nàng lấy được quyển thoại bản từ đâu, xem xong liền nói tất cả tiểu thiếp trên đời đều là tiện nhân phá hoại gia đình người khác. Ta vội bảo Liễu tiệp dư cất quyển thoại bản kia đi, không thể làm hư trẻ con được.

Hai tháng trôi qua, thân thể ta mới khỏe lại, lúc này lại có tin vui truyền đến. Vương Uyển Nghi mang thai rồi! Lý Tu Dẫn trực tiếp phong nàng lên phi vị, ban vị Thục phi.

Hắn dường như đắc ý vô cùng về chuyện mình một kích trúng đích này. Mà Thục phi cũng rất đắc ý, xem đi, ta chỉ chép kinh một lần, lập tức đã được liệt vào Tứ phi rồi.

Chúng tần phi: Cút!

Sau đó, Bắc Cảnh truyền đến tin tức: Thu tướng quân bắt được tên giặc cầm đầu, Bắc Cảnh đại bại.

5.

Đối với hai chuyện vui bất ngờ này, Lý Tu Dẫn cười đến ngoác cả miệng. Một bên ban thưởng cho Thục phi, xưng hài tử trong bụng nàng là điềm lành, một bên ban thưởng cho ca ca ta, mở tiệc nghênh đón tẩy trần cho huynh ấy.

Nhờ phúc của bọn họ, hai ngày nay hắn cũng có sắc mặt tốt với ta hơn. Nhưng ta lại ở trong trạng thái căng thẳng.

Lịch đại vương triều, có bao nhiêu tướng sĩ tài giỏi hơn người vì bị quân vương nghi kỵ mà mất mạng, công cao cái chủ đáng sợ đến nhường nào. Ca ca ta mới hai mươi lăm tuổi, lại giành được chiến thắng trong hết trận chiến này đến trận chiến khác. Là muội muội của huynh ấy, là dân chúng Đại Bồi, ta thật sự vui mừng vì điều đó, nhưng là người trong hậu cung, ta thật sự không thể biểu hiện ra sự vui mừng của mình.

Lý Tu Dẫn vốn dĩ có mối quan hệ tốt với ca ca ta, hai người từ nhỏ đã thân thiết như huynh đệ ruột thịt, hắn coi trọng tài năng và sự thẳng thắn của ca ca, ca ca cũng coi trọng năng lực và tấm lòng của hắn, nhưng dù vậy, chẳng phải Lý Tu Dẫn vẫn luôn đề phòng Thu gia, phòng bị ta đó sao?

Cho nên, ta chỉ cầu sống sót là tốt rồi.

Ngày ấy mở tiệc, ta và Lý Tu Dẫn ngồi trên đại điện, ca ca Thu Ngâm Phong ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái dưới điện, sau đó là phụ thân rồi đến Chu Quốc công.

Diệu Quý Phi ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải dưới điện, hẳn là nhớ đến đứa con đã mất, ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Thục Phi, dường như muốn nhìn thấu nàng ấy. Thục Phi thì lại ung dung tự tại phe phẩy cây quạt, vừa hưởng thụ sự quan tâm của Lý Tu Dẫn, vừa đắc ý nhìn Diệu Quý Phi.

Nghe nói, thoại bản mà Lan Mỹ Nhân xem chính là do Thục Phi mang từ ngoài cung về.

Ài~

"Hà Tiệp Dư đâu?" Ta nhìn phía dưới không thấy bóng dáng Hà Tiệp Dư, liền hỏi.

Xuân Đào: "Hà Tiệp Dư nói thân thể không khoẻ nên không đến."

Ta gật đầu.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương,"

Sau một khúc ca múa, Thu Ngâm Phong đứng lên hành lễ với chúng ta, cười nói: 

"Vi thần quanh năm ở Bắc Cảnh, nghe nói ở đó có một loài hoa kỳ lạ, tên là cây mắc cỡ, chỉ cần chạm vào lá của nó, nó sẽ xấu hổ mà khép lá lại. Vì vậy, thần liền tìm được một gốc mang về, hôm nay đặc biệt dâng lên cho Bệ hạ và nương nương."

Vừa nói, liền sai người mang chậu cây lên. Một chậu cỏ nhỏ, nhìn không có gì đặc biệt.

"Nương nương, mời." Thu Ngâm Phong nhìn ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Cười cái rắm!

Thấy Lý Tu Dẫn đồng ý, ta liền bước xuống chạm vào bông hoa kia, ngay khi mọi người nín thở chờ đợi kỳ tích xảy ra… Kỳ tích đã không xảy ra.

Ta nhìn Thu Ngâm Phong: "Thu tướng quân, hoa này, nó không biết xấu hổ rồi."

“Bẩm nương nương, đại khái là, nó vô liêm sỉ đi."

"Ha ha ha ha..."

Cả điện cười ồ lên, ta chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống.

Thu Ngâm Phong, bao nhiêu năm sương gió ở ngoài biên ải cũng không mài mòn được cái mặt dày của huynh đâu. Thật sự còn vô liêm sỉ hơn cả hoa.

Lý Tu Dẫn lại cảm thấy không sao cả, cười ha hả nói: "Thưởng!"

Thu Ngâm Phong cũng mặt dày mày dạn nhận lấy. Ca ca tốt của ta ơi, huynh quay đầu nhìn xem, nhìn xem mặt lão phụ thân của chúng ta đen thành cái gì rồi kìa.

Sau đó, Liễu Tiệp Dư dâng một khúc "Phi Thiên Vũ", Hoàng Mỹ Nhân dâng khúc "Quảng Lăng Tán", Lan Mỹ Nhân thì… Lan Mỹ Nhân thì thao thao bất tuyệt khen Thu Ngâm Phong tận hai tờ giấy.

Hoá ra Lan Mỹ Nhân giỏi nhất không phải là ăn, mà là nịnh bợ!

Mà sau khi Lý Tu Dẫn khen hết người này đến người khác, thì Diệu Quý Phi bỏ về giữa chừng. Sao từ khi làm Quý Phi, ngược lại không còn ôn hòa nhẫn nhịn như trước nữa rồi?

"Hoàng thượng, thần thiếp muốn gặp mặt riêng cùng huynh trưởng." Sau khi yến tiệc tàn, ta thừa lúc Thu Ngâm Phong chưa ra khỏi cung vội vàng nói với Lý Tu Dẫn.

Ta hiểu hành động này của ta có thể gây ra sự nghi ngờ của hắn, nhưng ta thật sự rất muốn nói chuyện riêng cùng Thu Ngâm Phong.

Có lẽ là hắn quá vui vẻ, thế mà lại đồng ý.

Không lâu sau, Thu Ngâm Phong xuất hiện ở Vĩnh Thọ Cung của ta. Ta thấy huynh ấy đến, trong lòng vô cùng vui mừng, để Xuân Đào và các tỳ nữ đều ra ngoài, chỉ còn lại ta và ca ca của ta.

"Đại ca, ba năm không gặp, huynh gầy đi, cũng đen đi rồi." Nhớ ca ca ta ba năm trước còn là một thư sinh trắng trẻo, bây giờ trở nên đen sạm, cũng rắn rỏi hơn không ít, ta không khỏi cảm thán thời gian thấm thoắt thoi đưa.

"Oanh Oanh, muội ngược lại không có gì thay đổi, vẫn rất xinh đẹp." Lúc này huynh ấy cũng không trêu chọc ta nữa, xoa đầu ta chậm rãi nói.

Trong lòng ta đều là ngũ vị tạp trần.

Từ khi ta làm hoàng hậu này, phụ thân không thể gọi là phụ thân, mẫu thân không thể gọi là mẫu thân, gặp ca ca còn phải xưng hô là tướng quân, mà bọn họ thấy ta còn phải hành lễ, ta chịu đủ rồi.

Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, tốn bao công sức mới nhịn được không khóc.

"Huynh cũng đến tuổi nên tìm một nương tử rồi, bằng không với cái bộ dạng hung hăng của huynh, về già càng khó kiếm được thê tử đấy." Ta trêu huynh ấy.

Huynh ấy lại thản nhiên: "Bọn ta chinh chiến sa trường, ngày đêm chiến đấu ở tiền tuyến, biết đâu ngày nào đó bỏ mạng, để lại ở nhà một lớn một nhỏ, thật thảm biết mấy. Khiến người ta ngày ngày mong nhớ đã đành, lỡ đâu khiến người ta thủ tiết vì mình thì thật đáng hận."

Ta: "Ba tội bất hiếu, tội lớn nhất chính là không con cái mà."

Huynh ấy: "Thu gia chúng ta xưa nay không theo cái này."

Ta khẽ cười, hỏi huynh ấy: "Sao dạo này huynh lại trở nên phóng khoáng thế? Mấy năm trước còn ầm ĩ đòi cưới cô nương nhà ai kia mà?"

Huynh ấy ngượng ngùng gãi đầu: "Người ta giờ đã lấy chồng rồi, với lại giờ đây ca ca muội từng trải rồi, sớm đã không để ý đến chuyện nhi nữ tình trường."

Ta gật đầu, ca ca quả thật trưởng thành hơn nhiều.

"Lâm Xuyên ca ca... huynh ấy vẫn khỏe chứ?"

Cuối cùng ta cũng hỏi ra câu hỏi ta muốn hỏi nhất.

Huynh ấy ngẩn người, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Hắn rất tốt, trong quân cũng lập được không ít thành tựu."

"Vậy huynh ấy..."

"Thu Linh Động!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com