Ngoại truyện 2: (Thẩm Lâm Xuyên): Thổi Mộng Đến Tây Châu.
Hoa đỏ liễu xanh, gió xuân ấm áp, cành liễu ngoài tường theo gió đung đưa lướt vào trong sân, vài con sẻ đậu trên mái ngói ríu rít không ngừng.
Thẩm Lâm Xuyên đang thu dọn những vật dụng cần thiết cho chuyến du ngoạn. Có nên mang theo một quả táo không nhỉ? Hắn nhớ có một tiểu cô nương dạo này rất thích ăn táo.
Vừa nghĩ đến tiểu cô nương đó, khóe môi Thẩm Lâm Xuyên không kìm được mà khẽ nhếch lên. Phụ thân đã ngồi lên kiệu, Thẩm Lâm Xuyên cũng bước theo sau.
"Thằng nhóc này, cười ngây ngô cái gì vậy?" Thẩm đại nhân thấy Thẩm Lâm Xuyên vừa lên kiệu đã cười tủm tỉm si ngốc vô cùng, bèn quay sang hỏi Thẩm phu nhân ngồi bên cạnh.
"Xem ra, Xuyên Nhi nhà chúng ta cũng đến tuổi cưới vợ rồi đấy."
Thẩm phu nhân che miệng cười rồi hỏi: “Xuyên Nhi, con có để ý cô nương nhà ai chưa?"
Thẩm Lâm Xuyên hoàn hồn lại, mỉm cười ôn hoà: "Mẫu thân nói gì vậy, vừa rồi con chỉ đang nghĩ… lát nữa đến rừng hoang thì nên làm gì thôi."
Lời này không đủ để thuyết phục phụ mẫu, chỉ thấy hai người vẫn mang vẻ mặt đầy tò mò, vừa cười vừa thảo luận: "Hôm nào tìm vài cô nương nhà lành giới thiệu cho con nó xem. Ta thấy cô nương nhà họ Lý cũng không tồi..."
Thẩm Lâm Xuyên chỉ biết thở dài bất lực, vén rèm kiệu lên, đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.
Thực ra, nếu nói có người trong lòng thì thật ra hắn có một người.
Đến rừng hoang, thấy rất nhiều quan lại quý tộc đã có mặt, chỉ là hoàng thượng và các phi tần vẫn chưa đến.
"Thu cô nương!"
Vừa bước xuống xe, Thẩm Lâm Xuyên liền thấy một cô nương đang trốn dưới tảng đá, bèn cầm quả táo lớn tiếng gọi nàng một tiếng. Người kia không phản ứng, hắn bèn sải bước chạy đến, chỉ thấy nàng đang cầm một cái ná, nhắm mắt một bên, chăm chú nhắm vào gì đó.
Thẩm Lâm Xuyên khẽ cúi người, ghé sát tai nàng thì thầm: "Ngươi đang làm gì thế?"
"Vô nghĩa, đến nơi khỉ ho cò gáy này còn làm gì nữa? Tất nhiên là săn thú rồi!"
Cô nương này hoàn toàn khác với mấy tiểu thư khuê các, lời nói thẳng thắn chẳng hề giữ kẽ, dáng vẻ lại càng tiêu phóng khoáng. Dù có chút thô lỗ nhưng càng khiến nàng trở nên đặc biệt.
"Chát!"
Một viên đá từ tay nàng bắn ra, vang lên một tiếng giòn tan, trong bụi cỏ không xa liền có động tĩnh, sau đó là một con vật lông trắng mịn phóng vụt ngay trước mặt.
"Chậc, mấy hôm không luyện, tay nghề sa sút rồi." Cô nương thở dài, quay đầu nhìn Thẩm Lâm Xuyên: "Ngươi tìm ta có việc gì?"
Hôm đó nàng mặc chiếc váy dài màu vàng rực, trên mặt là lớp trang điểm tinh tế, ánh mắt nhìn hắn ánh lên tia sáng, ngay cả đôi mày hơi chau lại cũng đáng yêu đến lạ. Thẩm Lâm Xuyên như bị ánh mắt nàng hút mất hồn.
"Thẩm công tử?" Nàng nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của hắn, gọi một tiếng.
Thẩm Lâm Xuyên bừng tỉnh, thấy xấu hổ vì thất lễ, liền lấy quả táo giấu sau lưng ra: "Cho ngươi này."
Nàng đón lấy quả táo, tung lên vài lần rồi há to miệng cắn một miếng sảng khoái: "Đa tạ!" rồi quay người bước về phía lều trại.
Thẩm Lâm Xuyên mỉm cười, bước theo sau: "Lần đi săn này, ta sẽ không bại dưới tay ngươi đâu."
Nàng dừng bước, quay đầu nhìn hắn đầy thích thú: "Thẩm công tử, ngươi biết không, riêng chuyện săn bắn, bốn vị hoàng tử cộng lại cũng chưa chắc săn bắn được nhiều bằng ta, chỉ dựa vào một mình ngươi thôi sao?"
Nàng nhếch môi cười khinh thường, đưa tay ra đếm: "Thứ nhất, ta không thể thua. Thứ hai, nếu có thua, ta sẽ làm nha hoàn cho ngươi ba ngày. Ngươi thấy thế nào, hẳn là không lỗ rồi."
Thẩm Lâm Xuyên gật đầu, nói: "Nghe cũng không tệ."
Không lâu sau, hoàng thượng đến, mang theo hoàng hậu và Hiền phi. Thái tử cũng tới, vừa gặp nàng là hai người như nước với lửa, không ngừng đấu khẩu khắp nơi.
Thẩm Lâm Xuyên và cô nương nhà họ Chu nhìn cảnh đó, không nhịn được mà mỉm cười.
"Lý Tu Dẫn, ngươi đi cùng một nhóm với Chu cô nương đi, đừng bám theo kéo chân ta lại." Nàng nhảy lên ngựa, nói thẳng với thái tử vốn định cùng nhóm với mình.
"Này, cái gì mà kéo chân sau chứ? Nếu ngươi không cùng nhóm với ta thì còn cùng nhóm với ai?" Thái tử điện hạ cầm lấy cung tên, nghi hoặc nhìn nàng.
Bao nhiêu năm nay, bất kể là trong dịp nào, hai người này đều như hình với bóng, ai ai cũng đã quen với điều đó.
"Hừ, bổn cô nương tự mình thành một nhóm." Nàng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, sau đó chỉ về phía Thẩm Lâm Xuyên: "Đừng quên cá cược giữa hai ta đấy." Nói xong, nàng thúc ngựa lao vút đi.
Thẩm Lâm Xuyên đương nhiên không thực sự muốn thi đấu với nàng, chỉ là cảm thấy dáng vẻ hăng hái của nàng thật thú vị.
Thái tử điện hạ bước tới, lo lắng hỏi: "Lâm Xuyên, ngươi cược gì với nàng thế?"
Thẩm Lâm Xuyên đáp: "Ta và Thu cô nương đánh cược xem ai săn được nhiều hơn."
Lời của hắn khiến Thái tử vỗ vai an ủi: "Ngươi… cố lên vậy."
Hoàng thượng vốn cũng muốn đi săn, hơn nữa còn muốn đi cùng nàng nhưng bị Hoàng hậu nương nương ngăn lại.
Ước chừng hai canh giờ sau, tất cả những người ra ngoài săn đều đã quay về, ai nấy đều phấn khởi đếm chiến lợi phẩm của mình. Số thú mà Thẩm Lâm Xuyên săn được cũng không ít, hắn đưa mắt tìm kiếm bóng hình nàng nhưng chẳng thấy đâu.
"Lâm Xuyên, Oanh Oanh vẫn chưa về." Thái tử điện hạ dẫn theo cô nương nhà họ Chu đi tới nói với hắn.
Trời dần sập tối, gió lớn từng trận thổi qua, trông như sắp mưa đến nơi.
Nghe nói nàng mất tích, Hoàng thượng nổi giận lôi đình, chỉ tay vào mọi người: "Nếu không tìm thấy Linh Động, trẫm sẽ giết hết các ngươi!"
Thẩm Lâm Xuyên nhận ra ánh mắt của Thái tử có gì đó không ổn, nhưng lúc này hắn quá lo lắng cho sự an toàn của nàng, không nghĩ nhiều nữa, chỉ lấy một thanh kiếm rồi lao ra ngoài tìm.
Rừng hoang rất sâu, ra khỏi khu vực săn bắn thì đã không còn thuộc phạm vi kiểm soát nữa. Ở những nơi đó, dã thú thường xuyên lui tới.
"Thu cô nương! Thu cô nương!"
Hắn sốt ruột gọi lớn khắp nơi nhưng không có hồi đáp. Điều hắn lo sợ cuối cùng vẫn xảy ra. Hắn phát hiện ngựa của nàng ở gần hàng rào ngăn cách, lại thấy một cái hang bên dưới rào chắn. Xong rồi, nhất định là nàng đã chui vào trong đó.
Trời bắt đầu đổ mưa lất phất, Thẩm Lâm Xuyên vượt qua rào chắn, tiến vào rừng sâu.
"Thu cô nương! Thu cô nương!" Hắn vừa gọi tên nàng vừa nghe thấy từng đợt tiếng sói tru.
Hắn đặt kiếm trước ngực, từng bước từng bước tiến lên, tiếng tru của sói vang vọng không ngừng. Không biết hắn đã đi bao lâu, cuối cùng cũng thấy một bóng người thấp thoáng phía trước.
"Thu Oanh Oanh!" Hắn mừng rỡ kêu lên, sau đó nhanh chóng chạy tới.
"Lý Tu Dẫn?!" Nàng nghe thấy tiếng gọi cũng vội vàng hô lên.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Lâm Xuyên liền hiểu rõ, vào lúc tuyệt vọng nhất, người nàng nghĩ đến là Thái tử điện hạ.
Trong lòng hắn khẽ chua xót, nhưng vẫn bước đến gần nàng, dịu dàng hỏi: "Nhìn kỹ lại xem ta là ai?"
Nàng ngẩng đầu, mắt đảo qua một cái rồi lập tức rơi lệ.
Nàng nhào đến ôm lấy hắn, bật khóc nữ nở: "Sao giờ ngươi mới tới! Ta… ta sợ muốn chết rồi! Ở đây có rất nhiều sói tru… còn có… còn có rắn nữa! Ngươi… sao giờ mới đến…"
Thiếu nữ trong lòng yếu ớt, bất lực như vậy, hắn ôm lấy cơ thể đang run rẩy của nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng: "Không sao rồi, không sao rồi, chúng ta về thôi."
Nàng buông hắn ra, dụi đôi mắt sưng đỏ của mình: "Ta… ta bị trẹo chân rồi…"