Thục Phi và bọn họ rất thích đàm tiếu, chỉ vài ngày sau ta lại nghe họ nói: “Hoàng cặn bã thật phiền, Oanh Oanh vào lãnh cung cũng chẳng được yên ổn.”
Họ nói ta thế nào ta đều biết, nhưng chẳng sao cả, chỉ là, tại sao các ngươi có thể gọi là “Oanh Oanh” còn ta thì không thể?
Ta lại ban chỉ dụ, cấm mọi người đến thăm nàng. Hạ Thanh Sanh nói sớm muộn gì hoàng hậu cũng không chịu nổi, rồi sẽ tìm hoàng thượng xin lỗi thôi. Nhưng nàng quả thật rất quật cường, cứ như vậy kiên cường suốt ba năm.
Ta nghĩ, nếu không có sự hy sinh của người kia, có lẽ nàng sẽ không trở lại nữa.
Một đêm nọ, Lan Mỹ Nhân đến Vĩnh An Cung thăm ta, nàng mặc chiếc váy màu vàng nhạt trông chẳng khác gì Oanh Oanh thuở nhỏ. Hóa ra, nàng chính là người đầu tiên gọi ta là “Hoàng cặn bã”.
Ta hiểu mục đích của nàng và ta cũng cần một lối thoát.
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn Hoàng hậu nương nương trở lại vị trí cũ.”
Ngày hôm sau, ta phong Lan Mỹ Nhân làm Quý Phi, ban cho nàng ân sủng tối thượng, chỉ để khiến yêu cầu của nàng không bị xem là quá đáng.
Ta gọi nàng là Oanh Oanh, nàng không giận mà còn tìm đủ cách để lấy lòng ta. Oanh Oanh, giá như nàng cũng đối xử với ta như vậy thì tốt biết mấy.
Hoàng hậu đã xin lỗi, nàng nhận lỗi với ta. Nhưng lời xin lỗi ấy nhiều hơn là dành cho Lan Mỹ Nhân Có lẽ ta vẫn còn oán hận chuyện nàng uống thuốc tránh thai, nhưng kể từ khi phát hiện được một di chiếu khác của phụ hoàng, ta liền để nàng tuỳ ý đi.
“... Nếu Hoàng hậu sinh được long tự... trả tự do cho nàng...”
Phụ thân ơi phụ thân, đến phút cuối ngài vẫn để lại cho nàng một con đường, không muốn bất cứ kẻ nào chiếm trọn cuộc đời nàng, ngài đúng là phụ thân tốt của ta...
Ta từng nghĩ sẽ xé bỏ di chiếu đó để Oanh Oanh không bao giờ rời xa ta, nhưng rồi ta không làm vậy.
Tại sao ư? Bởi ta nhớ đến lời di ngôn của mẫu thân. Dù là phụ hoàng hay mẫu thân, đều hiểu thấu lòng Oanh Oanh, ta yêu nàng nhưng không thể trói buộc nàng.
Được rồi, nếu thực sự có một ngày nàng sinh con, vậy thì hãy để nàng đi thôi. Nhưng ngày đó đến quá nhanh.
Sau khi ta bắt được Thẩm Lâm Xuyên, nhìn ánh mắt y trong trẻo như ngày niên thiếu, ta mới nhận ra, đây là nỗi khúc mắc trong lòng ta mãi chưa vượt qua được.
Dù Hạ Thanh Sanh không ngừng nói rằng chỉ có giết Thẩm Lâm Xuyên mới giữ được sự trong sạch cho Hoàng hậu, nhưng ta không định giết y, ta tin họ tuyệt đối không làm điều trái với luân thường đạo lý.
Nhưng mà...
“Lý Tu Dẫn, ngươi không xứng với Thu Oanh Oanh!”
Nói ta không xứng với nàng, đây là lần thứ mấy rồi nhỉ?
“Ngươi im miệng! Ta không xứng thì ngươi xứng sao? Thẩm Lâm Xuyên, rốt cuộc ngươi là cái thá gì!”
Lửa giận nhiều năm bỗng chốc bị câu nói này châm ngòi, y cười lạnh nhìn ta khiến ta nhớ lại ban đêm nhiều năm về trước. Khi ta xin cưới Thu Oanh Oanh, phụ hoàng ta cũng cười y như vậy.
Mọi người đều cho rằng ta không xứng cưới Thu Oanh oanh.
Tại sao? Tại sao ta không xứng?
“Thu Oanh Oanh đã mang thai, nàng là Hoàng hậu của ta, cả đời nàng không thể rời khỏi nơi này!” Ta muốn thấy y thu lại nụ cười ấy, muốn thấy nét kinh ngạc trên mặt y, nhưng thật tiếc, y không tỏ vẻ gì như vậy, ngược lại nụ cười lại càng thêm rạng rỡ.
“Lý Tu Dẫn, ngươi không biết sao? Trước khi mất Tiên đế có hạ chỉ, chỉ cần Oanh Oanh sinh được Hoàng tử, sẽ được trở lại làm người bình thường.”
Sao y biết được chuyện này?
Khoảnh khắc đó, ta như mất hết thể diện, nhìn y không tin nổi, chỉ nghe y chậm rãi nói:
“Ngày ấy Tiên đế ban chỉ, ta đứng bên cạnh, ông ấy cho phép, cho phép ta chăm sóc phần đời còn lại của Oanh Oanh.”
A, Ha ha ha ha ha ha...
Phụ hoàng ơi, ngài đúng là phụ thân tốt của ta...
Ta căm ghét hắn, căm hận Thẩm Lâm Xuyên, căm hận cả Thu Oanh Oanh! Tại sao mọi người đều có thể chơi đùa xoay ta vòng vòng như thế? Tại sao họ có thể dễ dàng đoạt đi những thứ thuộc về ta?
Có lẽ thấy ta im lặng thật lâu, Thẩm Lâm Xuyên cảnh giác hỏi:
“Lý Tu Dẫn, ngươi sao vậy?”
Ta nói với y: “Thẩm tướng quân, dừng ở đây đi.”
Y còn định hỏi tiếp, ta không nghe rõ, ngay sau đó sai người lột da y. Y kêu la thảm thiết, ta nghĩ nếu Oanh Oanh có mặt chắc chắn sẽ sợ đến ngất đi.
Ta đứng bên ngoài ngục thất, nghe hắn gọi đi gọi lại cái tên “Oanh Oanh”. Hai chữ ấy, ngươi không xứng để thốt ra.
Ta sai người lấy da của Thẩm Lâm Xuyên làm thành một chiếc quạt tinh xảo, đặt ngay trong phòng Hoàng hậu, bắt nàng ngày ngày phải nhìn thấy.
Thu Oanh Oanh, giờ đây ta có thể buông tha cho nàng, vì nàng không còn cách nào tìm đến Thẩm Lâm Xuyên nữa.
Nàng đã uống thuốc phá thai ngay trước mặt ta.
“Ta đã cho nàng cơ hội rồi.”
Nhìn ánh mắt dần tắt lịm biến thành vũng nước chết ngắt, ta lại cảm nhận được một thứ khoái cảm chưa từng có. Đây có phải là trả thù nàng không? Chắc chắn là như vậy.
Liễu Đỗ Nhược mắng ta không xứng với Thu Oanh Oanh, ta sai người dùng côn đánh chết nàng ta. Nàng ta hoàn toàn có thể sống tốt, vậy sao lại cố tình chọc tức ta? Sao lại nói những lời cay nghiệt đó?
Ta chẳng cần ai nữa, thậm chí Thu Oanh Oanh cũng không cần.
Trở về Vĩnh An cung, Tô công công báo tin Hoàng hậu đã qua đời. Thật sao? Nhanh đến vậy à?
Ta ngồi trong thư phòng, nhìn về phía Vĩnh Thọ cung, bỗng nhớ lại cảnh tượng thuở nhỏ. Ngày nàng bị phạt đứng ở Tàng Thư các, ta ôm lấy nàng, nàng nghiêng đầu thì thầm bên tai: