"Cho nên ta đang định đi tìm Hà Chiêu Nghi, hiện giờ nàng đang được sủng ái, để nàng đi khuyên Hoàng thượng, không cầu tham dự vào chuyện của Chu gia, chỉ cần để Hoàng thượng gặp Quý phi là được rồi." Ta vừa nói vừa đi về phía Thủy Tiêm Cung của Hà Chiêu Nghi.
Khi ta đến, Hà Chiêu Nghi đang ngủ trưa, nha hoàn của nàng bảo ta đừng làm phiền nàng.
"Láo xược! Đây là Hoàng hậu nương nương!" Liễu Tiệp Dư không nói hai lời liền tát vào mặt nha hoàn kia.
"Muội muội đánh làm gì mà vội thế, bẩn cả tay." Thục phi vừa nói vừa đưa cho Liễu Tiệp Dư một chiếc khăn tay.
Lan Mỹ Nhân thì lớn tiếng gọi vào trong: "Hà Chiêu Nghi, đừng ngủ nữa! Ngươi dạy cung nữ thế nào vậy? Dám cãi lời Hoàng hậu nương nương!"
Tiếng kêu của nàng không gọi được Hà Chiêu Nghi mà lại gọi Hoàng Uyển Dung cùng cung đi ra.
"Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, Liễu Tiệp Dư, Lan Mỹ Nhân, đây là làm sao vậy?" Hoàng Uyển Dung nhìn thấy trận thế lớn như vậy, căng thẳng nhìn chúng ta.
Liễu Tiệp Dư giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho nàng, nàng suy tư: "Việc liên quan đến triều cương, Chu Quốc Công phạm tội lớn tày trời, há phải chuyện Hà tỷ tỷ có thể khuyên can được?"
"Vậy phải làm sao?" Ta sốt ruột, chính ta cũng không biết vì sao lại lo lắng đến vậy.
Hoàng Uyển Dung nghĩ ngợi rồi nói: "Chi bằng, chúng ta gọi tất cả các tần phi cùng đến cầu xin cùng Quý Phi nương nương, biết đâu lúc này hoàng thượng mềm lòng chịu gặp Quý Phi, còn hơn để Hà tỷ tỷ một mình làm chuyện không nắm được phần thắng này."
Ta suy xét chưa thấu đáo, biện pháp của Hoàng Uyển Dung không thể xem là không hay. Thế là chúng ta dẫn theo tất cả phi tần hậu cung, cùng nhau quỳ trước cửa Vĩnh An Cung.
"Các ngươi đến làm gì? Ta có thể tự mình làm."
Chu Diệu Nhân oán trách nói, nhưng ta thấy nàng quay đầu lau nước mắt.
Tiểu thái giám đứng trực ở cửa chưa từng thấy cảnh tượng này, vội vàng vào bẩm báo.
Không lâu sau, Tô công công bước ra, chúng ta tưởng rằng đã thành công, nào ngờ hắn nói:
"Hoàng thượng nói, chư vị nương nương quỳ ở đây cũng vô dụng. Chu Quốc Công phạm phải tội chết, Quý Phi nương nương, người đừng quỳ nữa, hoàng thượng không giáng vị của người đã là nể mặt lắm rồi, nếu hoàng thượng thật sự tức giận, e là ngay cả bản thân người cũng khó giữ được."
"Không, bổn cung không tin, bổn cung không tin Chu Quốc Công lại làm ra chuyện như vậy!" Chu Diệu Nhân toàn thân ướt đẫm, lúc này nàng lớn tiếng kêu gào, dường như cảm thấy tiếng càng lớn thì Lý Tu Duẫn sẽ nghe thấy.
Ta nghĩ, nếu lúc này Lý Tu Duẫn bước ra, thấy Chu Diệu Nhân như vậy nhất định sẽ không nhẫn tâm. Cho nên hắn mới không ra.
Chúng ta quỳ dưới mưa liên tục ba canh giờ, ai nấy đều mệt mỏi lại lạnh lẽo, nhưng Chu Diệu Nhân vẫn cứ quỳ thẳng tắp ở đó, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Mưa vẫn không ngừng. Một lát sau, Tô công công truyền chỉ, Lý Tu Dẫn muốn ta vào.
Mang theo hy vọng của mọi người, ta bước vào Vĩnh An Cung, vừa bước chân vào cửa, Lý Tu Duẫn đã đến nắm tay ta, kéo ta đến một bên ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn ta:
"Oanh Oanh, nàng không sao chứ? Thân thể nàng vốn không tốt, sau này không được làm ầm ĩ như vậy nữa."
Từ sau khi Thái Hậu qua đời, thái độ của hắn thay đổi hẳn, đối với ta đủ kiểu dịu dàng, đủ kiểu ân cần.
"Hoàng thượng, thân thể không tốt không phải là thần thiếp, là Diệu Quý Phi." Ta nói.
Hắn không để ý đến lời ta nói, mà tự nói: "Oanh Oanh, vừa rồi trẫm sai người đến phòng bếp hâm nóng canh gà, lát nữa nàng uống một chút, đừng để bị lạnh."
"Hoàng thượng, Diệu Quý Phi rất đau lòng." Ta nhìn vào mắt hắn, vậy mà không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Hắn nhìn ta hồi lâu rồi đứng dậy, quay lưng về phía ta, nói:
"Hoàng hậu, trẫm đã nể mặt nàng ta lắm rồi, phụ thân nàng ta phạm tội lớn như vậy, trẫm không giết cả nàng ta đã là ân đức, nàng còn muốn trẫm làm thế nào nữa?"
"Những lời này, ngài dám đi nói với Diệu Quý Phi sao?" Ta không ngờ rằng, hắn thật sự có ý định giết Chu Diệu Nhân.
"Nàng nghĩ sao?"
Ta không trả lời, nhưng ta biết hắn dám, hắn dám nói ra lời muốn giết nàng với chính nữ nhân đã cùng hắn tình ý triền miên suốt tám năm. Hắn không còn là Lý Tu Dẫn nữa rồi.
Lý Tu Dẫn thấy ta không nói gì, lại quay sang dỗ dành: "Oanh Oanh, nàng đừng giận, trẫm không phải đang trút giận lên nàng."
Lúc này hắn dịu dàng biết bao, dịu dàng đến mức ta ngỡ rằng hắn thật sự thích ta.
"Hoàng thượng, thần thiếp... thần thiếp không cầu xin Hoàng thượng tha thứ cho Chu gia, chỉ cầu có thể cho Diệu nhân giữ lại chút kỷ niệm." Ta ngồi xuống hành lễ với hắn, hắn nhìn xuống ta, không nói gì.
Từ Vĩnh An Cung đi ra, Tô công công cũng đi theo ra.
Chu Diệu Nhân vô cùng kích động, vừa định nói gì đó, ta liền ra hiệu cho nàng không cần lên tiếng.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Chu Quốc công mưu đồ tạo phản, nuôi binh trái phép, đáng lẽ phải xử trảm sau thu, nhưng niệm Chu gia sáu đời trung lương, tận trung với hoàng thất, miễn tội chết cho Chu Quốc công, ba tháng sau đày đến biên cương, vĩnh viễn không được hồi kinh, nam đinh sung quân, nữ quyến giáng làm nô tỳ. Diệu Quý phi chịu liên lụy, giáng làm Bảo Lâm, khâm thử."
Chu Diệu Nhân nước mắt lưng tròng, dập đầu tiếp chỉ: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng."
Tô công công sau khi Chu Diệu Nhân tiếp chỉ liền quay về, Thục Phi và các tỷ muội khác ôm Chu Diệu Nhân khóc lóc không thôi..