Lồng Chim Tước

Chương 10



Đêm đó, ba người chúng ta chung giường tâm sự, chuyện gia tộc có, chuyện người trong lòng của Liễu Tiệp Dư cũng có, cả chuyện của ta và thiếu niên lang của ta nữa...

Ngày hôm sau, Hà Tiệp Dư được thăng làm Chiêu Nghi khiến Lan Mỹ Nhân vô cùng bất mãn: "Liễu tỷ tỷ khi đó được sủng ái như vậy mà Hoàng khốn kiếp cũng không thăng vị cho tỷ ấy? Chẳng phải Hà Tiệp Dư chỉ mặc thiếu vải hơn một chút thôi sao!"

Liễu Tiệp Dư cười nói: "Ta là người để ý cái đó sao."

Chu Diệu Nhân và Thục Phi khinh bỉ cười một tiếng.

Ta có chút bất đắc dĩ: "Các ngươi đừng có mà luyên thuyên nữa, lát nữa người ta đến thỉnh an, các ngươi đừng có mà chèn ép người ta, người ta đàng hoàng hầu hạ hoàng thượng, không thể chỉ vì người ta không giống các ngươi mà các ngươi lại xa lánh người ta, biết chưa?"

"Biết rồi ạ——"

Ước chừng nửa canh giờ sau, Hà Chiêu Nghi mới chậm rãi đến.

"Chẳng lẽ Hà Chiêu Nghi được bệ hạ sủng hạnh liền quên mất mình là ai? Liền quên mất đâu là tôn ti? Lại dám để hoàng hậu nương nương đợi lâu như vậy!" 

Chắc là hôm qua chỉ lo trông Tiểu Lương Kỳ mà quên cả ghen tuông, hôm nay Chu Diệu Nhân mới bù lại bằng bát dấm này. Nhưng ngươi có thể đừng nhắc đến ta được không, ta còn muốn làm người tốt nữa đó!

"Thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội, tối qua thần thiếp ngủ quá muộn, cho nên mới..." Mặt mày Hà Chiêu Nghi ngượng ngùng khiến Chu Diệu Nhân càng thêm tức giận.

"Không sao, Hà Chiêu Nghi hầu hạ hoàng thượng vất vả, cũng là đang chia sẻ ưu phiền cùng bản cung, bản cung không những không trách tội mà sau này có đến muộn một chút cũng không sao cả." Tốt nhất là để Lý Tu Dẫn cả đời đều ở chỗ nàng ta, à, còn có cả Chu Diệu Nhân nữa.

Chu Diệu Nhân "xì" một tiếng, ta coi như không nghe thấy.

...

Gần đến mùa xuân, Tiểu Lương Kỳ đã biết đi rồi, đi đường cái mông nhỏ vặn vẹo vặn vẹo khiến chúng ta ngửa mặt lên cười lớn, Chu Diệu Nhân và Thục Phi càng sắp cảm động đến khóc luôn rồi.

Đây chính là thành quả vất vả của hai người bọn họ đó.

Biên quan lại sắp xảy ra chiến tranh, ca ca ta lại sắp phải đi rồi, trước khi đi còn đặc biệt vào cung dặn dò ta, bảo ta phải đối xử tốt với Lý Tu Dẫn, phải làm hoàng hậu cho tốt.

"Giúp ta gửi lời hỏi thăm đến huynh ấy." Ta nói.

Ta thấy được vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép của Thu Ngâm Phong.

Hà Chiêu Nghi được sủng ái liền ba tháng, Chu Diệu Nhân thỉnh thoảng oán trách vài câu nhưng sau đó thì một lòng chỉ nhớ đến Tiểu Lương Kỳ.

Hoàng Mỹ Nhân cũng trong thời gian Hà Chiêu Nghi được sủng ái mà được thăng làm Uyển Dung. Trong yến tiệc năm mới, là nàng trợ giúp Hà Chiêu Nghi cầu ân sủng.

Ta ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt, chỉ là không hiểu vì sao Thục Phi bọn họ lại không vui như vậy.

"Ta chỉ là cảm thấy hai người họ phản bội chúng ta." Thục Phi mím môi không vui.

Phải biết rằng, hai người này cũng từng là một thành viên của "tiểu đội phản hoàng tra thị tẩm" đó.

Haizz, hai người này mới là người bình thường mà.

Sau đó có một buổi tối, Hoàng Mỹ Nhân đến cung của ta tìm ta, nói rằng vào yến tiệc Tết Nguyên đán, Hà Chiêu Nghi tìm đến nàng ta, thỉnh cầu nàng ta hiến vũ đệm nhạc, nàng ta thấy Hà Chiêu Nghi thật đáng thương nên lập tức đồng ý.

"Kỳ thực thần thiếp có tư tâm, mẫu gia của thần thiếp chỉ là một tiểu quan, phụ thân tham lam vô độ đưa thần thiếp vào cung là vì muốn thần thiếp phát đạt để ông ấy được thăng quan, mấy ngày nay thư từ thúc giục gấp gáp, thần thiếp đành phải đồng ý..."

Hoàng Uyển Dung khóc rất dữ, ta an ủi nàng: "Hoàng Uyển Dung, ngươi và Hà Chiêu Nghi đều không sai, các ngươi đúng là nên làm như vậy, hầu hạ hoàng thượng không phải chuyện sai trái. Có ai gả vào cung mà không phải vì mình tìm một con đường sống chứ, đừng để tâm đến lời của bọn họ ở trong lòng, qua hai ngày mới lạ rồi bọn họ sẽ ổn thôi."

Lúc này Hoàng Uyển Dung mới nức nở đi ra ngoài. Còn ta thì phạt Thục Phi, Liễu Tiệp Dư, Lan Mỹ Nhân nửa năm bổng lộc.

"Hoàng hậu nương nương đại từ đại bi, tâm địa thiện lương, ôn nhu xinh đẹp ơi, cầu xin người đừng phạt chúng ta mà..."

Ngoài kia, các nàng cầu xin ta ở ngoài cửa, còn ta thì cứ vui vẻ ngồi trong phòng cùng Châu Diệu Nhân cắn hạt dưa.

Châu Diệu Nhân nói: "Oanh Oanh, ta không muốn yêu hắn nữa."

Ta cứ tưởng nàng nói đùa, lại nghe nàng nói: "Tốt nhất là cả đời này đừng gặp lại hắn."

"Không phải là ngươi cũng bị Tiểu Lan các nàng làm cho lệch lạc tư tưởng rồi chứ?" Ta nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin, dù sao ta cũng không tin nàng thật sự không yêu Lý Tu Dẫn.

Nàng chỉ cười cười, không nói gì.

Từ đó về sau, nàng dốc lòng nuôi dưỡng Tiểu Lương Kỳ cùng Thục phi. Nhưng sự an nhàn của nàng chỉ kéo dài đến tháng tư năm này.

10.

Ta nhớ rõ ngày đó, Châu Diệu Nhân quỳ ở ngoài Vĩnh An Cung rất lâu.

Chu Quốc Công bị người ta tố cáo tội danh nắm quyền nuôi binh mưu phản, cả nhân chứng vật chứng đều được giao đến tay Lý Tu Dẫn, Lý Tu Dẫn giận dữ, cách chức Chu Quốc Công, đều tống cả Chu Quốc Công và bốn người ca ca của Chu Diệu Nhân vào Đại Lý Tự.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng! Gia môn thần thiếp sáu đời trung lương, phụ thân lại càng vì Đại Bội mà dốc hết tâm huyết, tận trung hết sức lực, Hoàng thượng, gia phụ bị oan uổng! Là oan uổng!"

Khi Chu Diệu Nhân biết chuyện này, Chu phủ đã bị tịch biên, nói cách khác, Lý Tu Dẫn đã định tội cho Chu Quốc Công rồi.

Hôm đó mưa rất lớn, Chu Diệu Nhân cứ quỳ trước Vĩnh An Cung. Ta bảo cung nữ dẫn nàng đi lại bị nàng đẩy ra.

"Bao nhiêu năm tình nghĩa phu thê, ta không tin hắn lại tuyệt tình đến vậy." Nàng kiên quyết nhìn chằm chằm cánh cổng Vĩnh An Cung đóng chặt, không nói thêm một lời nào.

Chu Diệu Nhân ơi Chu Diệu Nhân, ngươi quá ngốc rồi, Chu Quốc Công phạm tội mưu phản, trước hoàng quyền bị đe dọa, bao nhiêu năm tình nghĩa thì có tính là gì đâu?

Ta bảo cung nữ che dù cho nàng rồi vội vàng trở về hậu cung nghĩ cách, vừa đến cửa Vĩnh Thọ Cung đã thấy Thục phi cùng những người khác che dù chờ ta.

"Hoàng hậu nương nương, thế nào rồi?" Thục phi lo lắng hỏi. Mấy ngày nay cùng Chu Diệu Nhân tận tâm chăm sóc Tiểu Lương Kỳ, Thục phi sớm đã trở thành tỷ muội tốt cùng nàng.

Ta lắc đầu: "Không được, khuyên giải không được."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Liễu Tiệp Dư lo lắng đến đổ mồ hôi.

"Ta vốn định đến trước mặt Hoàng thượng cầu xin cho Chu thị nhất tộc, nhưng hắn lại không thích ta, ta đi có thể sẽ phản tác dụng." Ta nói.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com