Livestream Đoán Mệnh: Dám Chọc Chị Đây? Đóng Cửa, Thả Quỷ!

Chương 37



Tô Nhiên giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay hiện ra một lá bùa vàng óng ánh.

Tay khẽ động, lá bùa vàng phóng vút ra, đánh trúng vào đỉnh đầu của sơn tiêu.

"Rắc!"

Mao Tiểu Phàm nghe rõ tiếng xương gãy.

Sơn tiêu ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, liền như một đống bùn nhão rơi xuống đất.

Một ngày tốt lành

Mao Tiểu Phàm kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét vừa một quả trứng gà. Thực lực này chắc phải nghiền nát mấy trăm người như mình ấy chứ.

Nhìn sơn tiêu dưới đất, rồi lại nhìn Tô Nhiên, anh lồm cồm bò dậy, nhặt thanh kiếm gỗ đào lên, kiên định đứng sau lưng Tô Nhiên: "Tô, Tô đạo hữu, tôi đến giúp cô."

Bà lão trong nhà nhìn con sơn tiêu đã chết, ánh mắt đối diện với Tô Nhiên, sự căm hận mãnh liệt bùng phát.

"Mày đã g.i.ế.c Tiểu Lục của tao, tao muốn tất cả chúng mày phải đền mạng, c.h.ế.t đi!!!"

Ánh mắt bà lão như tẩm độc, âm u nhìn mọi người.

Mao Tiểu Phàm bị bà ta nhìn mà trong lòng phát lạnh, bất giác lùi lại một bước: "Không ổn rồi, oán khí của bà ta bùng phát, sắp nổi giận rồi."

Như để phối hợp với lời của Mao Tiểu Phàm, bà lão đang tức giận giật mạnh tấm ván cửa ném về phía Tô Nhiên, bóng người cũng theo sát lao tới.

Bà lão rất xảo quyệt, biết Tô Nhiên không dễ đối phó, khi đến gần Tô Nhiên, đột nhiên thân hình xoay chuyển, lao về phía Mao Tiểu Phàm, đưa tay ra định bóp cổ anh.

Mao Tiểu Phàm kinh hãi kêu lên: "Sao lại là tôi nữa?"

Trong lúc hoảng loạn, anh đánh ra một đạo bùa chú, nhưng tác dụng lại rất nhỏ.

Bà ta như gãi ngứa, không hề bị ảnh hưởng gì, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Mao Tiểu Phàm.

Bàn tay đang bóp cổ Mao Tiểu Phàm bị linh khí và kim quang trên người anh làm bỏng nhẹ.

Hơi đau rát, da cũng không bị rách.

Tiếng cười âm tà khủng bố phát ra từ miệng bà ta: "Thằng nhóc thối, mày c.h.ế.t chắc rồi!!"

Bàn tay đang bóp cổ Mao Tiểu Phàm, móng tay "vù" một cái dài ra mấy phân, cắm sâu vào da thịt Mao Tiểu Phàm. Ngón tay dùng sức, định vặn gãy cổ Mao Tiểu Phàm.

Mắt thấy mạng nhỏ của Mao Tiểu Phàm sắp nguy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Nhiên một chưởng đánh vào lưng bà lão.

"Phụt~"

Bà lão phun ra một ngụm m.á.u đen, b.ắ.n tung tóe lên đầu mặt Mao Tiểu Phàm.

Lực tay bà ta lỏng ra, lảo đảo mấy bước, hắc khí âm u trên người tiêu tán đi rất nhiều, vết thương đáng sợ trên lưng rỉ ra m.á.u đen.

Mao Tiểu Phàm vội vàng lau mặt, trốn sau lưng Tô Nhiên.

Bà lão cố nén đau đớn, hai tay chắp lại, miệng thành kính cầu nguyện: "Hắc Âm Thần đại nhân tôn kính, xin ngài ban cho con sức mạnh, tiêu diệt những kẻ xấu xa đáng ghét này!"

Trong nhà dường như phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ.

Hắc khí cuồn cuộn từ trong nhà tuôn ra, bao bọc lấy bà lão và con sơn tiêu đã chết.

Hắc khí lan tỏa chữa lành vết thương của họ.

Hắc khí nhanh chóng tan biến, tất cả chỉ trong nháy mắt, sơn tiêu sống lại, vết thương của bà lão cũng biến mất.

Thân hình bà lão dường như cũng cao lớn hơn rất nhiều.

Bà ta cười quái dị một tiếng, hung hãn tấn công Tô Nhiên, còn sơn tiêu thì quay người tấn công mấy người đang đứng xem náo nhiệt ở cửa.

Sơn tiêu thân hình còn chưa đến, cánh cửa gỗ đã bị hắc khí trên người nó làm vỡ tan. Tiết Thuận đứng phía trước nhất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một luồng sát khí lao về phía hạ bộ của ông.

Đột nhiên, một tia sáng vàng b.ắ.n ra, đánh bay sơn tiêu.

Tiết Thuận sợ đến mặt mày tái mét, hai hàm răng va vào nhau lập cập, không nói nên lời.

Ông cụ Tiết lòng còn sợ hãi, ôm chặt lá bùa trên người: "May quá, may quá, chúng ta có bùa chú của đại sư, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp."

Chứng kiến tất cả, Tiết Quý mặt mày tái mét, suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác, chú ấy đứng ngây người ở đó không động đậy, chỉ vào đũng quần của Tiết Thuận: "Anh… anh đây là, kim chung tráo, quần lót sắt à?"

Ông cụ Tiết huých chú ấy một cái: "Quần lót sắt gì chứ, là bùa giấy, bùa bình an của Tô đại sư! Không phải cháu cũng có bùa bình an của đại sư sao?"

"Bùa bình an, bùa bình an… Ồ, đúng rồi, cháu cũng có."

Tiết Quý hồi lâu mới kịp phản ứng, vội vàng lấy điện thoại ra, che trước người, miệng lẩm bẩm: "Đại sư phù hộ, đại sư phù hộ."




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com