Ông cụ Tiết cười gượng né tránh: "Tôi chỉ hỏi bừa thôi mà, đừng giận, đừng giận."
Tiết Quý tiến lên đẩy cửa, Mao Tiểu Phàm theo sau, rồi đến Tô Nhiên, cả đám người đi vào.
Trong sân cỏ dại mọc um tùm, có dấu vết người ra vào.
Mao Tiểu Phàm cũng cảm nhận được âm sát khí, cẩn thận quan sát xung quanh.
Tiết Quý vừa định mở cửa chính thì cửa đột nhiên tự mở, một cơn gió âm u không biết từ đâu thổi đến, cuốn qua mọi người.
Gió mạnh cuốn theo cát bụi, thổi làm người ta không mở nổi mắt.
Tô Nhiên không hề bị ảnh hưởng, nhìn thẳng vào trong nhà, chỉ thấy một bóng đen từ bên trong lao ra, đưa tay về phía tim Tiết Quý.
Mao Tiểu Phàm nhanh tay lẹ mắt, một tay kéo Tiết Quý ra sau lưng, rút kiếm gỗ đào đ.â.m về phía bóng đen.
Giây tiếp theo, tiếng kêu la thảm thiết vang lên bên tai mọi người.
"Chít!!!"
Bóng đen bất ngờ bị đau, lùi lại liên tiếp.
Bóng đen dừng lại, gió âm u cũng từ từ lặng đi.
Nhìn rõ bóng đen trước mắt, mọi người đồng loạt kinh hãi trong giây lát.
"Cái, cái này…" Tiết Quý sợ đến mức suýt ngã.
"Khốn kiếp, đây là cái thứ quái gì vậy?" Mao Tiểu Phàm nhìn rõ hình dáng của bóng đen, không nhịn được buột miệng chửi thề.
Tiết Thuận kinh hãi kéo mấy ông cụ lùi lại mấy bước lớn: "Đây là người hay là ma?"
Mao Tiểu Phàm tay cầm kiếm gỗ đào chỉ vào bóng đen, giọng nói lắp bắp: "Tổ sư gia ơi, cái, cái này sao trông giống con khỉ thế?"
Đúng vậy, chính là một con khỉ.
Chính xác hơn, là một con khỉ khổng lồ, trên mặt có những vằn đỏ xanh xen kẽ, cằm có một chòm râu dê màu cam. Lúc này, nó đang ôm cánh tay bị thương kêu chít chít.
Tô Nhiên liếc nhìn con khỉ, rồi giải thích cho mọi người: "Đây là sơn tiêu, chuyên ăn thịt người chết, hấp thụ hồn phách của oán quỷ mà lớn lên, cực kỳ âm tà. Thứ này hung tợn, hung bạo, tốc độ cực nhanh, mọi người cẩn thận, đừng để nó bắt được hoặc cắn phải, có độc rất mạnh đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe vậy, Tiết Quý, Tiết Thuận và ba ông lão rất ăn ý, nhanh như chớp lùi ra ngoài cổng lớn, bám vào khung cửa nhìn vào trong.
Phía sau sơn tiêu, từ từ xuất hiện một bà lão tóc bạc da dẻ hồng hào. Âm khí trên người bà ta còn đậm đặc hơn cả sơn tiêu, lúc này đang dùng đôi mắt âm độc nhìn chằm chằm mọi người.
"Bà, bà là…"
Tiết Quý nghi ngờ nhìn bà ta, đây là bà nội mà chú ấy chưa từng gặp mặt sao?
Tính ra bà ta chắc cũng một trăm lẻ ba tuổi rồi, nhưng nếp nhăn trên mặt còn ít hơn cả mình, trông có vẻ còn trẻ hơn cả mình nữa.
"Tôi tên là Tiết Quý, Tiết Đại Phong là bố tôi."
"Hừ, không ngờ nó còn để lại một thằng nhóc con như mày. Tiếc thật, sớm biết có mày, tao đã không đi tìm người khác rồi."
Bà lão cười khẩy hai tiếng, rồi giơ tay lên, một luồng hắc khí bùng phát truyền sang cho sơn tiêu.
Sơn tiêu say sưa hấp thụ hắc khí, vết thương trên cánh tay lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, rất nhanh đã hoàn toàn bình phục.
"Ủa~ Khốn kiếp! Thế mà đã khỏi rồi á?!"
Một ngày tốt lành
Tay cầm kiếm gỗ đào của Mao Tiểu Phàm khẽ run lên, miệng lẩm bẩm: "Sư phụ ơi là sư phụ, lần này con bị người hại thảm rồi. Còn nói là chuyện nhỏ, rõ ràng là chuyện lớn muốn lấy mạng con mà. Xong rồi, xong rồi, đạo gia hôm nay chắc phải bỏ mạng ở đây rồi."
Tô Nhiên mặt không biến sắc, đi đến đứng cạnh Mao Tiểu Phàm.
Mao Tiểu Phàm nhìn Tô Nhiên bên cạnh, nuốt nước bọt, cố gắng nói: "Tô đạo hữu đừng sợ, chúng ta hợp sức, nhất định có thể diệt được nó."
Sơn tiêu sau khi vết thương hồi phục, hai mắt trở nên đỏ ngầu, đột nhiên nhảy vọt lên, tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía mặt Mao Tiểu Phàm mà cắn.
Mao Tiểu Phàm giơ kiếm đỡ, sơn tiêu một vuốt chụp vào cánh tay anh, kiếm gỗ đào văng ra xa.
Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với Mao Tiểu Phàm, kim quang trên người anh "xèo" một tiếng làm bỏng vuốt của sơn tiêu, bốc lên một mùi khét lẹt.
Đau đớn khiến sơn tiêu lập tức trở nên hung bạo, nhe nanh lao về phía Mao Tiểu Phàm cắn xé.
"A a a!!!! Tổ sư gia cứu mạng!!!"
Mao Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt khỉ ngày càng lớn dần, sợ đến mức ngã phịch xuống đất, kêu la thảm thiết.