"…Tôi hình như sắp chết." Giản Vân Lam buông tay. Dường như có chút không thể tin được, Đầu Trâu nhìn nhìn Mặt Ngựa, lại nhìn nhìn Giản Vân Lam, đôi mắt to trong veo của Đầu Trâu dần dần tích tụ những giọt nước mắt to như hạt đậu.
Một lúc sau, Đầu Trâu rốt cuộc suy sụp. Nước mắt Đầu Trâu rơi xuống như trân châu đứt dây:
"Ông chủ Giản, sao anh lại muốn chết? Tôi còn nhiều gà phải giao cho anh lắm còn có quẩy anh đưa cho tôi." Đầu Trâu lấy ra một cái túi, trong túi đầy quẩy: "Tôi còn không nỡ ăn hết, mỗi ngày ăn một cây, còn muốn cảm ơn anh nữa mà..."
Giản Vân Lam không ngờ rằng mình tùy tay đưa cho anh ta một túi quẩy, lại khiến anh ta nhớ lâu như vậy cũng có chút ngại ngùng: "Không cần cảm ơn đâu, chuyện nhỏ thôi mà."
Mà Mặt Ngựa thấy hai người ở đây lại ôn chuyện, có chút mất kiên nhẫn.
"Người quen à?" Mặt Ngựa thiết diện vô tư nói: "Người quen thì dễ làm hơn nhiều, lão Trâu, động thủ."
Đầu Trâu lại không nhúc nhích. Mặt Ngựa đẩy anh ta. Đầu Trâu quật cường vẫn không nhúc nhích.
"Tôi không câu hồn ông chủ Giản!" Đầu Trâu khóc lóc nói: "Tôi là trâu tốt, mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi phải trọng tình trọng nghĩa, ông chủ Giản là người tốt, tôi không thể để ông chủ Giản c.h.ế.t được, ông chủ Giản c.h.ế.t rồi bao nhiêu người phải đau lòng chứ."
"Được, anh không câu đúng không." Mặt Ngựa cười khẩy, xắn tay áo lên: "Anh không câu thì tôi câu, đến lúc đó chỉ số hiệu quả bị trừ hết, đừng trách Diêm Vương vô tình."
Mặt Ngựa đeo găng tay trắng, đưa tay vào túi áo vest. Giây tiếp theo, anh ta móc ra một cây lưỡi hái cực lớn. Giản Vân Lam không nhịn được hỏi: "Anh không phải Mặt Ngựa sao, vì sao lại dùng lưỡi hái Tử Thần của phương Tây?"
" Đẩy mạnh việc tiến hóa dụng cụ bản địa câu hồn từ nước ngoài, thúc đẩy hợp tác học thuật Minh giới xuyên biên giới trong và ngoài nước, đồng thời thúc đẩy sản phẩm câu hồn trong nước vươn ra hải ngoại..." Như thể bị kích hoạt một cơ chế nào đó, theo bản năng Mặt Ngựa lẩm bẩm vài câu, mới phản ứng lại: "Phi, tôi nói với ngài những thứ này làm gì? Ngài đâu phải lãnh đạo của tôi."
Chết tiệt, kế hoạch kéo dài thời gian thất bại. Giản Vân Lam thầm than một tiếng xem ra mình thật sự gặp đại nạn rồi sao?
Lưỡi hái cong và sắc bén, phản chiếu ánh bạc. Mặt ngựa nhếch miệng cười, giơ lưỡi hái càng lúc càng gần, lưỡi hái dường như sắp chạm vào cổ Giản Vân Lam: "Thân thân, ngài không cần lo lắng, chúng tôi tiến cử kỹ thuật câu hồn không đau tiên tiến nhất, sẽ không đau đâu, ngài rất nhanh được vãng sinh thôi..."
Đột nhiên, mặt ngựa nghẹn lời không phải anh ta không muốn nói mà là... Một đôi tay, như xách gà con, nhẹ nhàng nhấc bổng mặt ngựa lên.
"Nhân loại." Thao Thiết ngáp một cái, đôi mắt vàng lười biếng híp lại, hỏi: "Ai khi dễ ngươi? Bổn tọa chống lưng giúp ngươi."
Mái tóc bạc của anh rối tung trên vai, khoác bộ chiến bào Chiến quốc đã lâu, giáp vai làm từ xương trâu dữ tợn phun ra ngọn lửa màu đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thao Thiết!" Đôi mắt Giản Vân Lam sáng lấp lánh, tràn đầy sùng bái: "Tôi biết ngay anh sẽ không làm tôi thất vọng mà, hắc hắc, lần tới tôi tăng lương cho anh."
Thao Thiết: "..."
Nghe vậy, Thao Thiết suýt chút nữa ngất đi. Ai thèm chút tiền ấy của cậu! Bổn tọa cứu cậu là bởi vì, bởi vì bổn tọa...
"Hừ." Thao Thiết quay mặt đi hừ lạnh một tiếng.
Không như mặt ngựa cầm lưỡi hái, Thao Thiết tay không tấc sắt nhưng vừa nãy mặt ngựa còn giương nanh múa vuốt, nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt đã xám ngoét: "Thao, đại nhân Thao Thiết? Sao ngài lại ở đây..."
Thao Thiết nghiêng đầu, hoang mang: "Ngươi là ai?"
Mặt ngựa: "Ô ô ô!"
"Tôi là mặt ngựa đây mà." Mặt ngựa lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi, móc điện thoại ra: "Hồi trước ngài náo loạn địa phủ, ăn luôn hồn phách của tôi, ngài nói sẽ bồi thường, tôi đợi ngài một vạn năm rồi, tổng cộng là 15789.45 tệ, ngài xem chuyển khoản WeChat hay Alipay..."
Thao Thiết: "..."
Hình như có chuyện đó thật. Thao Thiết chỉ có thể quay sang hỏi Giản Vân Lam một cách nghẹn khuất: "Ứng trước tiền lương được không?"
Giản Vân Lam: "..."
Chuyển khoản xong, mặt ngựa bắt đầu đếm tiền ngay tại chỗ, vui mừng khôn xiết. Xem ra, nguy cơ bị mặt ngựa câu hồn đã tạm thời được giải trừ nhưng bọn họ vẫn đang rơi tự do với tốc độ chóng mặt!
Trùng hợp thay, hướng rơi của họ, vầng sáng không dày đặc như những nơi khác mà là vùng không gian trống rỗng rộng lớn.
Một bóng dáng hồ ly nhỏ nhắn bay ra từ túi Giản Vân Lam, hướng về một vầng sáng nào đó thổi đi: "Chủ nhân, chủ nhân, vị diện này gần nhất lại an toàn nhất, chúng ta đến đó đi."
Hồ Đương Quy ngồi trên đèn hoa sen, hưng phấn bay đến phía trên vị diện kia, vẫy tay với Giản Vân Lam. Vừa quay đầu lại thì thấy Giản Vân Lam và những người khác không hề theo tới.