Thiết bị an toàn nhất của tàu trung chuyển Vạn Giới chính là lớp kính cường lực đặc biệt. Dù sao, đây là vị diện Vạn Giới mà vô số chủ phòng mơ ước, trung tâm hội tụ công nghệ cao và phúc lợi cao mục đích của rất nhiều chủ phòng ở các vị diện nhỏ khi đăng ký thử thách xuyên thư chính là để đến vị diện Vạn Giới, cảm nhận thế giới thượng cấp hoàn toàn mới này.
Từ xưa đến nay, chưa từng có ai nhảy tàu bỏ trốn. Đến lúc này, nhiều người vẫn còn cho rằng tàu trung chuyển có vấn đề về chất lượng dẫn đến sự cố ngoài ý muốn cho đến khi tiếng cảnh báo vang lên:
"Cảnh báo! Cảnh báo! Tàu trung chuyển Vạn Giới bị phá hoại từ bên trong, đề nghị hành khách chú ý an toàn."
'Bị phá hoại từ bên trong'. Thứ này còn có thể bị phá hoại từ bên trong ư? Trong lúc hỗn loạn, camera siêu nét của phóng viên bắt được chi tiết bên trong thùng xe:
Thanh niên một chân bước lên bệ cửa sổ, vạt áo sơ mi trắng bị gió thổi phồng lên, mặt mày cậu trong gió và ánh sáng lộ ra vẻ đẹp khiến người ta rung động, như một chú chim tự do.
Cậu có khả năng bắt hình* rất tốt.
(*): Ăn ảnh.
Dường như là trùng hợp, lại dường như là định mệnh. Đôi mắt đen láy của thanh niên khóa chặt camera, nở một nụ cười tươi rói môi cậu khẽ mấp máy dường như muốn nói gì đó.
Phóng viên vừa hay học qua thuật đọc khẩu hình, trong lòng chấn động, còn tưởng rằng cậu sẽ nói một câu danh ngôn cao thâm khó đoán nào đó nhưng sau khi đọc khẩu hình, anh ta phát hiện Giản Vân Lam nói là:
"Tôi đi bán hàng đây, bái…"
Phóng viên: "…?"
Bóng dáng trắng như tuyết lao về phía biển sao vô tận, nhanh chóng rơi xuống. Mọi người ngơ ngác nhìn sự việc bất ngờ này.
"Vậy, vậy mà nhảy tàu...?"
"Tôi đợi hai ba tiếng đồng hồ đấy!"
"Giản chủ phòng, hãy cân nhắc giải trí Dâu Tây của chúng tôi một chút... Ai, người đâu rồi?"
Những người đại diện và chủ tịch móc danh thiếp ra đều cứng đờ giữa không trung sao lại không đi theo kịch bản chứ?
Gặp cậu một lần, thật sự khó quá. Trước đó không lâu, trong lòng y đã có chút bất an, cảm thấy lần này sẽ không thuận lợi như vậy đến bây giờ, dự cảm xấu rốt cuộc cũng ứng nghiệm.
Cung Tư Viễn còn đảm bảo với y chắc chắn như vậy. Ninh Sanh kéo khóe miệng, cười như không cười nhìn Cung Tư Viễn: "Giám đốc Cung, xin cô giải thích một chút."
Cung Tư Viễn cầm khăn tay lau mồ hôi: "Ờm... Tình huống như vậy... Chúng ta sẽ lập tức đưa ra một dự án khẩn cấp, xem có thể vớt ông chủ Giản về được không..."
Đám đông chìm vào im lặng cho đến khi một câu nói phá vỡ sự im lặng, có người nhỏ giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ờ... Tàu trung chuyển có thể tùy tiện nhảy sao? Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"
Sự thật chứng minh, là có. Ngoài cửa sổ xe là biển sao vô tận, mỗi một đoàn sáng đại diện cho một tiểu vị diện nhưng chỉ cần nhảy xe là có thể đến được tiểu vị diện sao?
Tình huống không đơn giản như vậy nhìn như có đầy trời biển sao, nhiều đoàn sáng có thể chạm đất, nhưng trên thực tế, vùng không gian trống rỗng vô tận giữa các đoàn sáng mới là nơi an nghỉ cuối cùng của phần lớn người nhảy xe.
Giọng nữ dịu dàng của hệ thống cũng trở nên hoảng sợ, trong sự hoảng sợ còn mang theo một tia tuyệt vọng: "Ờm... Giản tiên sinh, anh biết rằng nhảy xe trên đường quá độ vị diện, thông thường anh sẽ c.h.ế.t đúng không?"
Trong khi rơi xuống với tốc độ cao, cảnh tượng xung quanh dần trở nên đen kịt.
"Chết?" Giản Vân Lam ngẩn ra, theo bản năng muốn phản bác: "Tôi đã c.h.ế.t một lần rồi, chẳng lẽ còn có thể c.h.ế.t thêm nữa sao?"
Bên tai truyền đến một giọng nam tao nhã:
"Thân thân, có thể đó."
Giản Vân Lam quay đầu lại nhìn. Trước mắt y là một khuôn mặt ngựa cực lớn không phải tu từ, mà là khuôn mặt ngựa theo đúng nghĩa đen.
Khuôn mặt ngựa rất dài, có bộ lông màu mận chín, đeo một cặp kính gọng vàng. Quỷ dị là, bên dưới đầu ngựa là thân người, thân người kia còn mặc một chiếc áo khoác vừa vặn, một sinh vật mình người đầu ngựa.
Giản Vân Lam: "…"
"Chào mừng Vãng sinh giả số 66666, chào ngài." Mặt ngựa nhã nhặn nói: "Tôi là Mặt Ngựa, đây là cộng sự của tôi, Đầu Trâu, xin ngài đừng lo lắng, chúng tôi là sứ giả Câu Hồn luôn nhận được năm sao của địa phủ, đảm bảo đưa ngài đến kiếp sau một cách êm ái."
Vừa nói, Mặt Ngựa vừa kéo người sang bên cạnh nhưng không kéo được.
"Ờm..." Mặt Ngựa đẩy kính che giấu sự xấu hổ, lộ ra một nụ cười xin lỗi với Giản Vân Lam: "Đồng nghiệp của tôi, Đầu Trâu phản ứng hơi chậm, phiền ngài đợi một lát."
Sau đó, anh ta quay đầu lập tức thay đổi sắc mặt, giận dữ nói: "Lão Trâu, anh ra đây, đang giờ làm mà còn làm việc riêng, không muốn chỉ số hiệu quả nữa à?"
Dưới sự thúc giục của Mặt Ngựa, một bóng dáng cường tráng khác chậm rì rì hiện ra từ trong hư không giống như Mặt Ngựa, bóng dáng này cũng là mình người đầu thú, nhưng khác biệt là, vị trí đầu là một cái Đầu Trâu.
Đầu Trâu dày nặng và chắc nịch, cặp sừng thô to uốn lượn ra ngoài, trên trán phủ một lớp lông ngắn màu xám đậm, mũi ướt át, một đôi mắt to rộng có vẻ hiền lành và thật thà.
Khác với Mặt Ngựa mặc vest giày da, Đầu Trâu thân hình vạm vỡ, mặc một bộ công phục màu lam cũ nát, trên công phục còn có miếng vá, trông phong trần mệt mỏi như dân công ở công trường… có chút quen mắt.
"Lão Mã, đừng thúc giục mà." Đầu Trâu ôm một cây quẩy, đáng thương hề hề gặm từng miếng nhỏ: "Hôm nay tôi còn chưa g.i.ế.c xong gà đâu, lát nữa còn phải đưa gà cho ông chủ Giản, tôi sợ không kịp..."
Giản Vân Lam: "..."
"Ông chủ Giản?" Đầu Trâu ngơ ngác nhìn Giản Vân Lam, dường như vẫn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, thật thà gãi gãi đầu: "Sao anh lại ở đây? Đến tìm tôi à? Tôi đã nói rồi, chiều sẽ mang gà đã g.i.ế.c xong đến cho anh mà..."
Giản Vân Lam có chút xấu hổ: "Ờ, chuyện là thế này..."