Chắc là do Liễu Cần và đám bạn bị đồ ăn ở trại hè hành hạ quá nhiều nên sinh ra ảo giác, quầy ăn vặt ven đường nào cũng có thể khiến họ ngất ngây.
Liễu Cần càng thêm nghi hoặc, sao lại thế này, mùi hương đâu rồi. Liễu Cần không nhịn được đánh giá Giản Vân Lam.
Giản Vân Lam đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mày tinh xảo tuyệt mỹ đôi mày ấy còn đẹp hơn cả minh tinh nhưng quả thật trông không giống người bán quầy ăn vặt... chẳng lẽ, ông chủ trước mắt không phải là người bán gà rán tối qua?
Rốt cuộc, tối qua họ chỉ ngửi thấy mùi gà rán chứ không nhìn thấy quầy hàng thật tối nay vừa trèo tường ra, đương nhiên cho rằng quầy gà rán trước mắt là quầy hôm qua lại kết hợp với mùi gà rán nồng nàn hôm qua, và món gà rán trông ngon mắt nhưng lại gần như không có mùi hương nào trước mắt.
"Có thể là nhận nhầm ông chủ rồi." Liễu Cần không nhịn được giật nhẹ tay áo Phó Trường Phong, nhỏ giọng nói: "Phó ca, lát nữa chúng ta đi quanh đây một vòng, tìm xem ông chủ gà rán thật sự..."
Còn món gà rán sữa chua này, Liễu Cần quyết định mang về cho bạn cùng phòng ăn. Anh ta phải để bụng ăn món gà rán thơm nức mũi thật sự mới được. Nếu ăn no món gà rán dở tệ này, đến lúc đó không ăn được gà rán ngon thì chẳng phải là thiệt c.h.ế.t sao?
Phó Trường Phong không nói gì. Lúc này, ông chủ quầy ăn vặt đột nhiên lên tiếng.
"Gà rán sữa chua của cậu đây ạ." Giản Vân Lam mỉm cười nói: "Cẩn thận nóng."
Chiên lại bằng lửa lớn trong một phút kết thúc, Giản Vân Lam vớt gà rán ra, cho vào hộp giấy có lỗ thông hơi đưa cho Liễu Cần.
Liễu Cần theo bản năng nhận lấy hộp, không nhịn được nín thở. Gà rán vừa mới ra lò, tỏa ra hơi nóng trắng xóa. Lớp vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, khẽ rung lên, vẫn còn rơi vụn bên trên rắc một lớp rau mùi tây băm nhỏ. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, gần như có thể nhìn thấy lớp thịt gà tươi ngon mọng nước bên dưới lớp vỏ chiên vàng... Tuy rằng không ngửi thấy mùi gì rõ ràng, nhưng gà rán này trông quá đẹp mắt!
Trong đêm lạnh giá này, ôm một phần gà rán nóng hổi như vậy, ý định mang về cho bạn cùng phòng của Liễu Cần lập tức vứt lên chín tầng mây. Liễu Cần nuốt một ngụm nước miếng gà rán ngon như vậy mà không ăn thì không phải là người đừng nói Liễu Cần, ngay cả Phó Trường Phong đang đọc sách cũng không nhịn được liếc mắt nhìn mấy cái giả vờ lơ đãng nhìn gà rán vài lần.
"Cái, cái gà rán này, trông cũng được đấy chứ." Liễu Cần khó khăn nói: "Tớ nếm thử một miếng nhỏ xem sao..."
Nói thì nói vậy, nhưng anh ta gần như không thể chờ đợi mà cầm lấy một cái đùi gà, còn chưa kịp thổi nguội đã cắn một miếng to.
"Tê…!"
Món gà rán này thực sự đã đưa cái từ ngoài giòn trong mềm lên đến cực hạn, một miếng cắn xuống, lớp vỏ vàng ruộm giòn tan vỡ vụn trong miệng, răng rắc vang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi cắn vỡ lớp vỏ, nước sốt nóng hổi bên trong lập tức chảy ra, vị tươi ngon của thịt gà được đẩy lên đến cực hạn, thơm ngon lại giòn tan nhai kỹ còn có thể nếm được một chút vị thanh mát dễ chịu của sữa chua, vị béo ngậy như tơ lụa trung hòa vị dầu mỡ của gà rán.
Thịt gà mềm mại, ăn rất ngon, giòn dai lại đàn hồi Liễu Cần vừa ăn từng miếng lớn vừa xuýt xoa vì nóng, muốn dừng mà không được:
"Hô hô, nóng, nhưng mà ngon quá đi, vỏ ngoài giòn tan, thịt gà mềm mại tươi ngon... thơm, thơm quá đi a a a!!"
Đúng vậy, điều khiến Liễu Cần kinh ngạc là tuy vừa mới ra lò, Liễu Cần vẫn luôn không ngửi thấy mùi vị nhưng lúc này, khi nhai kỹ, mùi hương nồng nàn dần dần lan tỏa trong khoang miệng càng nhai càng thơm, tầng tầng lớp lớp hương vị xếp chồng lên nhau, vị tươi ngon của thịt gà, mùi hương thanh mát của sữa chua còn có hương thơm quyến rũ thuần túy nhất của đồ chiên... Lúc này Liễu Cần mới nhận ra, mùi hương nồng nàn hôm qua không hề biến mất, mà đã được bao bọc bởi kỹ thuật nấu nướng tinh xảo.
Hãy tưởng tượng, mùi hương tối qua đã lan tỏa mười dặm có thể xuyên qua tường cao khiến hơn nửa ký túc xá học sinh thèm thuồng, lúc này tất cả đều ở trong miệng Liễu Cần. Khi anh ta nhai, nước sốt nóng hổi từ lớp vỏ giòn tan trào ra, mùi hương từng lớp từng lớp lan tỏa trong khoang miệng, quá, quá thơm...đi!
Thậm chí Liễu Cần còn thoáng thấy ánh sáng trắng trước mắt dưới sự tấn công kép của mùi hương và mỹ vị, Liễu Cần lập tức có chút đứng không vững, một Alpha mập mạp cao mét tám khóe mắt ươn ướt, mềm nhũn không xương mà lay động vài cái, không nhịn được đỡ lấy cánh tay Phó Trường Phong.
Phó Trường Phong: "..."
"Cậu... diễn à?" Đôi mắt đen láy của Phó Trường Phong trầm xuống, không nhịn được nghi ngờ hỏi.
Gà rán trông thì đẹp đấy nhưng đã chiên ra khỏi nồi rồi, lại không ngửi thấy mùi gì, làm sao có thể ngon đến thế?
Điều này khiến Phó Trường Phong không khỏi nghi ngờ, Liễu Cần là vì vụ cá cược hôm qua mà diễn kịch để không thua cược, Liễu Cần dù thấy gà rán dở tệ cũng cố diễn ra vẻ ngon miệng, lừa hắn mắc câu... nhưng giây tiếp theo, Phó Trường Phong thay đổi ý định bởi vì Liễu Cần há miệng nói chuyện.
Nhìn vẻ khoa trương của Liễu Cần, Phó Trường Phong hết sức nghi ngờ anh ta đang diễn, hoặc dứt khoát là thông đồng với ông chủ gà rán muốn trêu chọc hắn… cho đến khi Liễu Cần dùng đôi mắt ngậm nước nhìn về phía Phó Trường Phong, há miệng nói chuyện.
"Phó ca, gà rán này %¥#@#@ (..."
Miệng Liễu Cần lúc đóng lúc mở, như đang nói gì đó nhưng tai Phó Trường Phong đã không nghe được bất kỳ âm thanh nào, bên tai hắn ù ù vang lên. Phó Trường Phong im lặng nhìn cái miệng đang đóng mở của Liễu Cần.
Hắn biết Liễu Cần tham ăn nên anh ta béo hơn những Alpha khác một chút, da anh ta rám nắng người lại cao to vạm vỡ. Lúc này anh ta vừa ăn xong gà rán, cái miệng bóng nhẫy vốn dĩ phải khiến người ta cảm thấy ghê tởm, nhưng… từ cái miệng đó, bay ra một mùi vị... vô cùng nồng nàn… mùi gà rán.
Sau khi tiêm thuốc chống dị ứng hôm qua, khứu giác của Phó Trường Phong trì trệ cả ngày mãi đến chiều nay mới dần dần khôi phục lại, nhưng vẫn chưa đạt đến trạng thái tốt nhất. Khứu giác đối với Phó Trường Phong mà nói, cũng không quan trọng. Hắn không thích nước hoa, đối với những mùi hương và tin tức tố mà các Alpha khác khen ngợi, hắn cũng không có cảm giác gì nhiều.