Rạng sáng bốn giờ đúng giờ Giản Vân Lam lái xe ba bánh đến trước cửa khu trại hè Long Đằng.
Đêm qua, lần đầu tiên Giản Vân Lam ra quầy đã bắt được mười mấy học sinh trèo tường mang đến hiệu quả rất tốt. Hiệu trưởng bảo cậu cố gắng hơn nữa, lần này đổi nhiều vị trí khác nhau để bày quầy, chuyên tìm những điểm yếu của đám học sinh... còn đám học sinh hôm qua bị bắt, hôm nay chắc chắn sẽ bị quản chặt hơn phỏng chừng không ra được đâu nhưng, ngoài lời khen, Giản Vân Lam còn nhận được khiếu nại từ người quản lý ký túc xá.
Họ khiếu nại gà rán của cậu quá thơm đừng nói học sinh, ngay cả mấy thầy cô trực ban cũng bị mùi hương quyến rũ đến mất hồn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc và giấc ngủ của họ. Vì vậy, hôm nay Giản Vân Lam quyết định thay đổi một chút công thức dùng một cách khác để thể hiện mùi vị.
Bên ngoài khu trại hè Long Đằng, Giản Vân Lam tìm một chỗ bên ngoài tường rào rồi dừng xe bắt đầu làm nóng dầu. Trong bóng đêm tĩnh lặng, quầy ăn vặt sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, trông đặc biệt nổi bật. Khi dầu nóng lên, trong chảo vang lên tiếng "ục ục" nhỏ và bắt đầu sủi những bong bóng nhỏ lên dần dần có làn khói trắng mỏng manh bốc lên. Vậy, hôm nay liệu có khách không nhỉ?
Giản Vân Lam có chút lo lắng nghĩ.
"Ông chủ, cho tôi một phần gà rán!"
Giản Vân Lam nghe thấy bên tai một giọng nói đầy phấn khích. Người nói là một nam sinh cấp ba, cao to vạm vỡ khuôn mặt rám nắng, mắt sáng lên khi nhìn vào chảo dầu.
Liễu Cần đang vô cùng kích động nhớ lại mùi hương nồng nàn tối qua, món gà rán ngon tuyệt ấy sắp được chính miệng mình thưởng thức... nghĩ đến đây suýt chút nữa Liễu Cần không kiềm chế được chỉ muốn bái Giản Vân Lam làm thầy.
"Ông chủ, gà rán của anh thơm quá, tối qua làm hơn phân nửa ký túc xá bọn tôi mất ngủ."
Liễu Cần vừa nuốt nước miếng vừa tiến lại gần hơn. Giản Vân Lam còn chưa kịp thả gà vào, bụng anh ta đã réo ầm ĩ. Giản Vân Lam không ngờ rằng mình mới ra quầy năm phút mà đã có khách đến.
"Được thôi, hôm nay có gà rán sữa chua, mười tệ một phần, mỗi phần ba cái đùi gà."
Giản Vân Lam cười đáp, vừa nói vừa gắp ba cái cánh gà tẩm bột mì đã trộn gia vị sau khi tẩm lớp bột đầu tiên, nhúng qua nước rồi lại phủ thêm lớp bột thứ hai. Đây là bí quyết để gà rán có lớp vỏ vảy cá đẹp mắt. Sau đó, Giản Vân Lam dùng muôi vớt gà rán lên, thả vào chảo dầu.
"Gà rán sữa chua?"
Nghe bốn chữ này, Liễu Cần ngẩn người, sữa chua với gà rán... nghe có vẻ kỳ quái thì phải nhưng, nhớ đến mùi hương hôm qua, Liễu Cần quyết định tin ông chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Trường Phong thì khác hắn đứng cách đó không xa, dáng người cao ráo cầm quyển sách đọc một cách tĩnh lặng. Nghe cậu nói xong hắn khẽ cười, lắc đầu, lật một trang sách, ánh mắt trào phúng.
"Phó ca, anh cười gì thế?" Liễu Cần không nhịn được huých hắn, nhỏ giọng hỏi.
Phó Trường Phong dán mắt vào trang sách, không muốn nói nhiều. Liễu Cần hỏi mãi, Phó Trường Phong mới ôn tồn nói: "Đầu bếp càng vụng về thì càng thích dùng mánh lới để thu hút sự chú ý của thực khách."
Phó Trường Phong tin chắc rằng đầu bếp thực sự cao tay không cần làm món gà rán Coca hay gà rán sữa chua gì cả, món gà rán bình thường nhất cũng có thể được họ làm ra thành mỹ vị có một không hai trên đời.
Mấy quầy ăn vặt ngày nào cũng nghiên cứu món mới nhìn thì có vẻ thú vị và ngăn nắp, nhưng thực ra ngoài cái đó ra thì chẳng có gì đáng khen cả.
Giọng của Phó Trường Phong không hề cố ý hạ thấp, hiển nhiên Giản Vân Lam cũng nghe thấy, tuy Giản Vân Lam chỉ nghe thấy lời đó nhưng cậu vẫn khẽ mỉm cười, không nói gì... với quầy ăn vặt, Giản Vân Lam lo nhất là xung quanh không có ai. Nếu bày quầy ở khu vực hoàn toàn không có người, thì dù làm ra Mãn Hán toàn tịch cũng chẳng có khách nào, có bột mới gột nên hồ nhưng khi có người đứng trước mặt cậu nói như thế, Giản Vân Lam chưa bao giờ lo lắng quầy ế hàng.
Quầy ăn vặt không phải là khu vực thoải mái của cậu mà là khu vực thống trị của cậu, mấy loại thực khách còn chưa ăn đã mạnh miệng thế này, vài miếng gà rán là im ngay.
Giản Vân Lam không hề vội. Bên kia, Liễu Cần bị Phó Trường Phong nói cho ngớ người, có chút d.a.o động nghĩ kỹ lại thì hình như cũng đúng nhưng mà...
"Tớ tin ông chủ." Liễu Cần kiên định nói: "Hôm qua thơm thế kia, chắc chắn ăn cũng ngon lắm."
Thực ra, Liễu Cần còn có một chút tâm tư nhỏ. Trong người anh ta giấu hai cái bánh bao là lén lấy từ bữa tối nay lùi một vạn bước mà nói, dù gà rán dở tệ thậm chí rất khó ăn, nhưng chỉ cần gà rán còn mùi hương như hôm qua, anh ta cũng có thể ăn hết hai cái bánh bao với mùi hương đó dù thế nào anh ta cũng không lỗ.
Trên quầy ăn vặt, trong chảo dầu sôi sùng sục muôi vớt những miếng đùi gà phủ đầy bọt biển mịn giống như hôm qua, gà rán phải chiên hai lần bí quyết nằm ở lần chiên lại bằng lửa lớn. Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Những miếng gà rán phủ bột nhanh chóng định hình trong dầu nóng, bề mặt dần dần chuyển sang màu vàng óng ánh, rất nhanh, quá trình chiên lần đầu kết thúc, Giản Vân Lam vớt những miếng đùi gà đã định hình ra để sang một bên cho nguội.
Đùi gà trông rất ngon mắt, nóng hổi, màu sắc mê người nhưng mà... mùi hương đâu?
Liễu Cần ngẩn ra. Hôm qua mùi vị gà rán nồng nàn đến mức lan tỏa trong phạm vi mười mấy dặm xuyên qua tường cao, khiến đám học sinh trong ký túc xá mất ngủ cứ như bóng ma lảng vảng nhưng giờ, cánh gà đã chiên xong lần đầu, Liễu Cần đứng gần như vậy mà lại không ngửi thấy mùi gì rõ ràng.
Anh ta cố gắng hít mũi nhưng chỉ ngửi thấy mùi dầu mỡ. Liễu Cần chột dạ còn Phó Trường Phong đang cúi đầu đọc sách thì khẽ nhếch mép. Hôm qua, Liễu Cần nói là do hắn tiêm thuốc chống dị ứng nên khứu giác bị ức chế, không ngửi được mùi hương giờ thì sao, làm gì có mùi hương nào?