Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 151



Nửa tiếng sau.

 

Cửa lớn biệt thự nhà họ Giản mở toang, bên ngoài là gió tuyết vô tận, đêm khuya tĩnh mịch, tuyết từng lớp từng lớp rơi xuống. Không xa ngoài kia có một đốm lửa. Đốm lửa ấy phát ra từ một căn nhà gỗ nhỏ nửa kín, ánh sáng cam vàng ấm áp bao quanh ba người.

 

"Tuyết rơi lớn thế này mà ăn lẩu, có phải rất hạnh phúc không?"

 

Giản Vân Lam cầm muôi, Thao Thiết trông lửa Hồ Đương Quy thì phụ trách ăn, miệng Hồ Đương Quy nhét đầy nguyên liệu lẩu: "Ngao ô!"

 

Ngon muốn ch*t! Cái gì chứ, cô còn tưởng Giản Vân Lam có ý đồ quỷ quái gì, hóa ra cậu chỉ muốn cho bọn họ ăn thôi... chủ nhân tốt quá! Cô muốn đi theo chủ nhân cả đời!

 

Thao Thiết thì gật gù: "Miễn cưỡng có thể khiến bổn tọa vừa lòng."

 

Thấy Thao Thiết có vẻ lại muốn nói mấy lời kiêu ngạo, Giản Vân Lam gắp ngay cho anh một đũa thịt bò ba chỉ béo ngậy. Thao Thiết há miệng, thế mà lại ngoan ngoãn cắn lấy đũa của Giản Vân Lam.

 

Miếng thịt bò ba chỉ béo ngậy rất mỏng, được xiên vào nhúng nóng, dính đầy tỏi nghiền và dầu mè, đỏ rực. Khi nhai, dầu đỏ chảy ra vị thơm nức tinh tế của dầu, sợi thịt bò dai dai, tuyệt hảo.

 

Thao Thiết: "Nhai nhai nhai~"

 

Đôi mắt vàng lộ ra vẻ thỏa mãn, ngon! Vì mấy ngày nay đều bày quầy bán lẩu cay, nên nguyên liệu lẩu đã có sẵn còn nước cốt lẩu... đang ở trong phòng Giản Vân Lam hét lớn: "Dì Ninh, cháu muốn nước cốt lẩu!"

 

Giây tiếp theo, trong tay cậu đã xuất hiện một khối nước cốt lẩu thủ công của dì Ninh, bên tai còn văng vẳng giọng nói bất đắc dĩ mà dịu dàng của dì Ninh: "Cái thằng nhóc này."

 

"Cảm ơn dì Ninh." Giản Vân Lam cúi người về phía không khí. Thế là, nguyên liệu, nồi, nước cốt, đầu bếp và thực khách đều đã có. Trước kia Giản Vân Lam vẫn luôn muốn thử cảm giác ăn lẩu trên nền tuyết, hôm nay cuối cùng cũng được như nguyện!

 

Đây là lý do vì sao bọn họ lại ngồi ở đây thấy Hồ Đương Quy và Thao Thiết ăn ngon lành, Giản Vân Lam cũng xiên một xiên đậu phụ bò, nhúng vào nồi, lá đậu phụ bò tươi ngon nhanh chóng chín tới. Giản Vân Lam gắp tám miếng lá đậu phụ bò chấm vào nước sốt, nước sốt dầu mè đậm đà cùng canh đế dầu đỏ hòa quyện vào nhau, bám lên bề mặt lá đậu phụ bò.

 

Một miếng cắn xuống, vừa giòn vừa tươi, lá đậu phụ bò mang hương vị đặc trưng, giòn sảng khoái, ngon khó cưỡng, là một đầu bếp, Giản Vân Lam tuy rằng cũng thưởng thức mỹ thực, nhưng niềm vui của cậu phần lớn đến từ việc cho người khác ăn cho nên, trong suốt quá trình ăn lẩu, Giản Vân Lam vẫn luôn gắp đồ ăn cho Thao Thiết và Hồ Đương Quy.

 

Trong ánh lửa ấm áp, Hồ Đương Quy từ lúc bắt đầu ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc đã căng bụng tròn vo: "Ợ, chủ nhân, tôi ăn không vô nữa."

 

Vì ăn quá no, Hồ Đương Quy thậm chí biến thành nguyên hình hồ ly, Cửu Vĩ Hồ vàng óng, bụng tròn xoe căng phồng như một quả bóng.

 

Giản Vân Lam: "Phụt..."

 

Thao Thiết cũng cười nhạo một tiếng.

 

Hồ Đương Quy: "..."

 

Đáng ghét. Tiểu hồ ly tức tối ôm lấy đuôi mình, quay mặt đi nhưng cô nhanh chóng không chịu nổi sự quyến rũ của mỹ thực, hết lần này đến lần khác nhịn không được quay lại ăn vụng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng, tiểu hồ ly ăn no nê cơn mệt mỏi ập đến, cô cuộn tròn thành một quả bóng nằm ườn bên cạnh Giản Vân Lam và Thao Thiết, ngủ thiếp đi, mất đi một đối tượng để cho ăn, Giản Vân Lam có chút tiếc nuối lắc đầu. Vì vậy, số đồ ăn cho Thao Thiết cũng tăng lên gấp bội.

 

"Sách bò ăn không?"

 

"Ừ."

 

"Tôm viên này ngon lắm, ngươi ăn không?"

 

"Ừ."

 

"Cải thảo..."

 

"Ừ."

 

Rất nhanh Giản Vân Lam phát hiện, bất kể cậu cho ăn gì, Thao Thiết đều sẽ ngoan ngoãn cắn lấy đũa. Xem ra, là một hung thú thượng cổ nổi tiếng về ăn uống, Thao Thiết thật sự có chấp niệm rất lớn với mỹ thực, Giản Vân Lam nghĩ, đột nhiên Giản Vân Lam nảy ra ý tưởng, cậu đưa chiếc đũa không có gì cả lên.

 

Thao Thiết cắn một ngụm chiếc đũa: "Xồm xoàm, nhai~"

 

Giản Vân Lam: "..."

 

Thao Thiết ăn xong cả chiếc đũa, nhíu mày: "Không ăn được, giống đũa."

 

"... Anh vừa ăn chính là đũa." Giản Vân Lam có chút suy sụp nói.

 

Hai người nhìn nhau một lúc, không nhịn được đều bật cười. Giản Vân Lam nhớ lại lần đầu gặp Thao Thiết, Thao Thiết mang vẻ ngoài tiên phong đạo cốt thoát tục, một hồi nhai lụa trắng cửa sổ, một hồi ăn gạt tàn thuốc... dường như, anh vẫn không thay đổi mấy.

 

"Ha ha ha ha!"

 

Hai người cười rất lớn tiếng, chính mình cũng không biết vì sao lại cười. Giản Vân Lam ôm bụng, nước mắt cũng trào ra cười đến ngửa tới ngửa lui, một không cẩn thận dựa vào vai Thao Thiết.

 

Thao Thiết bỗng nhiên bất động, trên mặt anh vẫn còn mang theo ý cười, nhưng lại có chút ngượng ngùng dời ánh mắt đi, vành tai đỏ ửng.

 

"Đại nhân Thao Thiết, hôm nay lúc bày quầy cảm ơn anh đã bảo vệ tôi." Giản Vân Lam bình ổn lại hô hấp, xoa xoa mặt cười đến mỏi, lẩm bẩm nói.

 

Tuy rằng cậu đang trong kỳ mẫn cảm, toàn bộ tinh lực đều dồn vào việc bày quầy nhưng Giản Vân Lam nhận ra, lúc tên côn đồ vác gậy bóng chày xông lên chính Thao Thiết đã đứng ra bảo vệ cậu.

 

Thao Thiết không lập tức trả lời. Anh rũ mắt, nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục, "ừ" một tiếng. Ngoài cửa sổ là ánh trăng và tuyết trắng, trước mắt ánh lửa bập bùng theo gió nhẹ nhàng lay động. Tiểu hồ ly trắng như tuyết, nằm ngủ hình chữ X bên cạnh họ, khò khè.

 

Giản Vân Lam ngân nga tiểu khúc, nhúng lẩu, cảm giác đã rất lâu cậu không vui vẻ và thả lỏng như vậy ngay khi Giản Vân Lam ăn no nê, nói chuyện phiếm vu vơ và sưởi ấm, cảm thấy mình sắp ngủ thiếp đi, không biết là trong mơ hay là thật, Giản Vân Lam nghe thấy bên tai có một giọng nói quen thuộc. Trong tiếng gió tuyết và củi lửa tí tách, giọng nói lười biếng, mang theo chút ngượng ngùng, có vẻ hơi gượng gạo nói:

 

"... Không cần cảm tạ. Ai bảo tôi là thần thú ánh trăng của cậu."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com