Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 150



Đôi khi, trong đám trẻ con Trần Thước Thước sẽ có một đứa bị bắt cóc làm con tin. Đôi khi, vì trước đó Bào Huy chưa phạm tội lớn chỉ bị cảnh sát giáo dục rồi thả ra, dùng phi đao làm Úc Minh bị thương… chuyện như vậy xảy ra liên tục. Vì vậy, trên cơ bản về sau Lẩu Ca thường trú ở phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam không vì gì khác, chỉ vì cốt truyện ở phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam luôn mới lạ và khó đoán nhất.

 

Quầy ăn vặt của ông chủ Giản sân khấu của vận mệnh không thể lường trước. Ban đầu, Lẩu Ca chỉ cầm lon bia, vừa uống vừa xem, vừa trò chuyện với người xem, vừa bình luận:

 

"Ngọa tào, còn có thể như vậy…"

 

"Từ từ, cốt truyện này còn có thể chơi kiểu này?"

 

"Trông có vẻ ngầu đấy."

 

Đến khi Giản Vân Lam phát sóng trực tiếp được một nửa, tư thế của Lẩu Ca đã thay đổi. Từ chỗ vắt chéo chân xem phát sóng trực tiếp như ông lớn biến thành học sinh tiểu học ngồi thẳng lưng, chắp tay nghiêm chỉnh nghe giảng bài.

 

Đến khi Úc Minh được mọi người ở quầy lẩu cay an ủi, hoàn toàn kiên định quyết tâm với tương lai, tư thế của Lẩu Ca lại thay đổi một lần nữa.

 

Lẩu Ca đặt màn hình trước mặt, từ từ quỳ xuống. Cuối cùng, đến khi Úc Minh trằn trọc cả đêm trên giường, phân hóa thành Alpha… Lẩu Ca từ từ dập đầu hai cái vào màn hình, làn đạn cười bò hết cả lũ.

 

[Ha ha ha ha ha ha cười chớt, đây chẳng phải là cái kia sao.]

 

[‘Quái vật tên là Giản Vân Lam đổ bộ vào vị diện văn cẩu huyết’ - ‘Tên đạo tặc cướp quyền đê tiện Giản Vân Lam đang tiến gần đến văn cẩu huyết’ - ‘Đội quân lẩu cay cường hãn của ông chủ Giản lại lần nữa chiếm lĩnh văn cẩu huyết’, ‘Hoàng đế bệ hạ Giản Vân Lam chí cao vô thượng hôm nay đến phòng phát sóng trực tiếp văn cẩu huyết trung thành của ngài’]

 

[Napoleon cứng nhắc cuối cùng cũng là...]

 

Đến cuối cùng, nhìn Úc Minh đón ánh bình minh, xách tạ tay ra cửa rèn luyện, Lẩu Ca rốt cuộc vẫn không nhịn được mà ứa nước mắt, bao nhiêu lần rồi, bao nhiêu lần rồi.

 

Anh ta trơ mắt nhìn Úc Minh trằn trọc giữa đêm lạnh giá, đau khổ vì tuyến thể bị thương phân hóa thành Omega, không thể thực hiện được ước mơ nuốt xuống bao nhiêu nước mắt tủi hờn… nhưng cuối cùng, anh ta đã đợi được ngày này.

 

Lần này Úc Minh không bị thương, tương lai xa xôi như vậy, Úc Minh đều có thể đi.

 

"Ca vui lắm." Lẩu Ca, một gã đàn ông cao lớn thô kệch, khóc như một đứa trẻ, vai run rẩy:

 

"Bao nhiêu năm như vậy, hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng có thể thấy Úc Minh vô ưu vô lự… Ca vui lắm."

 

Lẩu Ca bưng nồi lẩu cũ năm xưa lên, giơ cao, trong mắt lấp lánh: "Lẩu này kính ông chủ Giản!"

 

Nói rồi, không chút do dự ngửa cổ, uống cạn một hơi nồi lẩu to. Khóe miệng Lẩu Ca mỉm cười, vừa uống, vừa móc từ phía sau m.ô.n.g ra một tờ giấy đăng ký khám cấp cứu khoa hậu môn trực tràng.

 

Người xem: […]

 

Bỏ qua những thứ khác, rất nhiều người xem trong làn đạn đều đồng cảm như thể chính mình trải qua.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Đúng vậy, tuy rằng mọi người đều đang nói tình tiết này phát triển thần kỳ, kỳ thật... làm fan của Úc Minh bao nhiêu năm như vậy, nhìn thấy anh ấy thật sự thay đổi vận mệnh, trong lòng vẫn rất vui mừng.]

 

[Thật sự muốn cảm ơn ông chủ Giản. ô ô ô]

 

[Lẩu Ca khóc làm tui cũng buồn theo, tui cũng muốn khóc, nước mắt hạnh phúc.]

 

Trong phòng phát sóng trực tiếp quần ma loạn vũ của Giản Vân Lam, đám người này không nói gì, chỉ lặng lẽ tặng quà.

 

[Người dùng [asuhs122] tặng chủ phòng [Giản Vân Lam] cảm ơn bạn x1]

 

[Người dùng [Minh Minh không khóc] tặng chủ phòng [Giản Vân Lam] hỏa tiễn x1"]

 

[Người dùng [Tôi trồng cây chuối ăn lẩu] tặng chủ phòng [Giản Vân Lam] du thuyền xa hoa x1]

 

Thật nhanh, những món quà kia đã biến thành sóng triều, sóng triều lại hóa thành ‘biển cả’, nhấn chìm tất cả những lời kêu than, thất vọng và vô vàn bình luận kia.. ‘biển cả’ hội tụ thành một câu:

 

"Ông chủ Giản, cảm ơn anh!"

 

Tương tự, trên góc phải phòng phát sóng trực tiếp còn treo một huy chương vàng:

 

"Nhân vật [Úc Minh] phá giải cốt truyện 100%" - Huy chương thành tựu.

 

Giản Vân Lam lái chiếc xe ba gác dưới ánh trăng về đến biệt thự nhà họ Giản do ảnh hưởng của kỳ mẫn cảm, mùi lẩu cay nồng đặc trưng trên người cậu theo quỹ đạo xe ba gác lan tỏa khắp con đường, thổi qua từng nhà, khiến người ta không khỏi nuốt nước miếng:

 

"Nhà ai nửa đêm còn nấu lẩu cay thế, thơm quá."

 

"Đáng ghét, chẳng phải chúng ta ở tận cuối khu dân cư sao? Trong khu cấm bày quầy mà."

 

"Cơm hộp, tôi muốn gọi cơm hộp..."

Đến khi về đến biệt thự, đóng cửa lại thế giới mới trở nên yên tĩnh. Hồ Đương Quy từ đèn hoa sen chui ra, ngáp một cái, Thao Thiết cũng ngồi phịch xuống sô pha, hôm nay bày quầy, ai nấy đều có chút mệt mỏi nhưng Giản Vân Lam lại không thể nào yên tĩnh được... nôn nao á… muốn bày quầy, muốn cho người ta ăn đồ ăn!

 

Cơn nghiện cho ăn lại tái phát, nhìn Hồ Đương Quy và Thao Thiết, đáy mắt Giản Vân Lam lóe lên tia sáng quỷ dị: "Hắc hắc!"

 

Cậu đã có một kế hoạch trong đầu, một kế hoạch tuyệt diệu.

 

Hồ Đương Quy và Thao Thiết: "?"

 

Hai vị đại yêu đến từ vị diện Sơn Hải, dưới ánh mắt đó không hiểu sao lại run rẩy theo bản năng có một loại... dự cảm chẳng lành.

 

"Hồ Hồ, đại nhân Thao Thiết." Giản Vân Lam nói: "Tôi phát cho hai người chút phúc lợi công nhân nhé, được không?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com