Vương Chiêu Mưu liếc nhìn số vàng thỏi và đô la Mỹ trước mặt, im lặng uống nước. "Tổng giám đốc Vương thấy thế nào?" Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ: "So với các công ty khác ở Tô Thành, tôi muốn hợp tác với tập đoàn Vương Thị hơn." Vương Chiêu Mưu cũng cười, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Lãnh Tu Minh. "Ngay cả khi là vấn đề riêng tư, nếu đã muốn hợp tác thì ít nhất cũng nên tiết lộ chút gì đó." Lãnh Tu Minh tỏ ra hứng thú nhìn người đối diện, sau khi suy nghĩ một lát, gã ngồi thẳng lên, vẻ mặt chân thành nói: "Nếu đến Ấn, anh có thể nghe được vài tin đồn ở địa phương, về ông nội tôi." Vương Chiêu Mưu gật đầu, ra hiệu rằng mình đang nghe. "Để thoát khỏi họa chiến tranh, năm đó ông tôi đã đưa gia đình ra nước ngoài, những năm qua, ông tôi rất nhớ quê hương, thậm chí nằm mơ cũng muốn được trở về." Lãnh Tu Minh vẫn rất chân thành: "Nhưng tổ tiên tôi từng gây thù chuốc oán với người ta khi còn ở nước Hoa, muốn trở về quê hương thì phải đảm bảo an toàn. Vì vậy, ông đã để đứa cháu trai là tôi đến trước, thứ nhất là để kiểm tra tình hình kẻ thù ngày xưa, thứ hai là chuẩn bị những gì cần thiết cho ông về nước, và thứ ba, nước Hoa hiện đang trong thời kỳ phát triển đi lên, nhà họ Lãnh có nhiều vốn và công nghệ mới nhất, về nước là lựa chọn tốt nhất." Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nghe những lời nửa thật nửa giả của Lãnh Tu Minh, không thấy nhắc đến ngọc bàn long, cũng không nhắc đến hai đứa trẻ thất lạc của nhà họ Lãnh. "Về phần vấn đề kẻ thù, anh không cần lo lắng." Lãnh Tu Minh cười chân thành: "Bao nhiêu năm trôi qua, người già có thù oán với nhà họ Lãnh đã qua đời, chỉ còn lại con cháu, lúc trước còn chia rẽ nội bộ vì tranh giành gia sản, không ai có thể cạnh tranh được với nhà họ Lãnh nữa rồi." "Nghe câu chuyện anh kể quả đúng là một câu chuyện." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn thời gian: "Lời nói của anh không tiết lộ bất kỳ thông tin cụ thể nào, tôi thậm chí không chắc liệu anh có phải là một kẻ lừa đảo đóng giả làm nhà đầu tư nước ngoài hay không." "Có lẽ anh có thể đi xác minh." Nụ cười của Lãnh Tu Minh không hề phai nhạt, gã lấy ra một cây bút từ trong túi áo ngực, cùng một cuốn séc. "Bước đầu tiên trong quá trình hợp tác của chúng ta yêu cầu anh ra mặt tổ chức một bữa tiệc từ thiện, giúp đỡ người nghèo hoặc người gặp khó khăn, anh có thể chọn chủ đề, anh chỉ cần giúp tôi mở rộng mạng lưới quan hệ xã hội ở Tô Thành, chỉ đơn giản vậy thôi." Lãnh Tu Minh nhanh chóng viết một dãy số lên tấm séc, ký tên rồi đặt cạnh vali: "Đây là kinh phí tổ chức tiệc từ thiện cũng là chi phí cho công sức của anh, anh xem con số này có phù hợp không." Vương Chiêu Mưu liếc qua tờ séc từ xa, thấy bảy số 0 trước dấu thập phân. Mười triệu. Nhà họ Lãnh giàu có thật. Thấy người đối diện chẳng có mấy hứng thú, Lãnh Tu Minh vẫn duy trì nụ cười. "Tôi được biết một trong những lĩnh vực kinh doanh của tập đoàn Vương Thị là thời trang, hiện nay ở nước Hoa, mức sống của người dân không ngừng được nâng cao, việc duy trì thị trường quần áo giá rẻ số lượng lớn ngày càng khó khăn." Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn Lãnh Tu Minh. "Tôi vừa nói, nhà họ Lãnh có công nghệ tiên tiến, ngành may mặc của Vương Thị cần dây chuyền sản xuất hiện đại hiệu quả, cũng như công nghệ may mặc xuất sắc." Lãnh Tu Minh giơ ngón tay vuốt lọn tóc hơi xoăn trên trán, động tác rất tự nhiên và đẹp mắt: "Sau thành công của bữa tiệc từ thiện này, nhà họ Lãnh sẵn sàng cung cấp cho tập đoàn Vương Thị những thiết bị tiên tiến của nước ngoài trên cơ sở cho thuê, ba năm đầu tiên được miễn phí." Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn người nhà họ Lãnh ranh mãnh trước mặt, lòng âm thầm nâng cao cảnh giác. Quý Liên Hoắc hiện tại không thể là đối thủ của Lãnh Tu Minh, một bài viết của Quý Đại Bảo khiến nhà họ Lãnh đến sớm bốn năm, Quý Liên Hoắc còn chưa trưởng thành chứ đừng nói đến việc so sánh với những người khác vừa sinh ra đã có đặc quyền và được hưởng nền giáo dục bậc nhất trong nhà họ Lãnh. Xét theo hoàn cảnh hiện tại, nhà họ Lãnh vẫn chưa phát hiện ra anh. Nếu tập đoàn Vương Thị không chấp nhận đề nghị của họ, Lãnh Tu Minh sẽ tìm kiếm các công ty khác, sớm muộn gì họ cũng sẽ thuyết phục được một công ty tiến hành quá trình tương tự. Nếu nhà họ Lãnh tìm kiếm công ty khác, điều đó không chỉ đe dọa tập đoàn Vương Thị mà còn có thể khuấy động thế cục nhà họ Vương thống trị Tô Thành bấy lâu nay, biến nó thành vũng nước đục. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, hợp tác với nhà họ Lãnh, ít nhất anh có thể phát hiện ra chút gió thổi cỏ lay từ trước, nếu từ chối, có lẽ cả tin tức nửa thật nửa giả cũng đừng hòng thăm dò được. Lãnh Tu Minh nhìn vị tổng giám đốc trẻ tuổi trước mặt gõ ngón tay lên bàn, một lúc sau, bàn tay có thể khiến những kẻ mê tay phải gào thét kia nhận lấy tấm séc trên vali. Lãnh Tu Minh đứng dậy, mỉm cười bắt tay Vương Chiêu Mưu. "Tổng giám đốc Vương, hợp tác vui vẻ." "Tổng giám đốc... Lãnh, hợp tác vui vẻ." Vương Chiêu Mưu mỉm cười bắt tay với Lãnh Tu Minh. "Gọi tôi Tu Minh là được rồi." Lãnh Tu Minh nắm tay Vương Chiêu Mưu, nụ cười như ánh nắng rực rỡ nơi bờ biển phía đông. ××× Quý Liên Hoắc cúi đầu chăm chú xem cuốn Minh họa ảo thuật do câu lạc bộ ảo thuật phát, tay cầm một bộ bài, liên tục bắt chước tư thế trên sách, luyện tập xào bài Cardistry. "Quý đẹp trai, cậu vào câu lạc bộ ảo thuật hả?" Lâm Tinh Tinh tò mò đi tới: "Nghe nói câu lạc bộ ảo thuật đòi phí cao nhất, hơn 20 tệ lận." "Cũng được." Quý Liên Hoắc một tay cầm bài, kéo lên không trung, sử dụng mu bàn tay kia để bắt các quân bài, sau khi tất cả các quân bài rơi xuống mu bàn tay, Quý Liên Hoắc lật nhanh bàn tay, quân bài rơi vào lòng bàn tay. "WOW!" Lâm Tinh Tinh trợn to mắt. Quý Liên Hoắc dùng một tay vuốt qua lá bài, đầu ngón tay lật lá bài rồi ném lên trên, lá bài quay thật nhanh, cậu lại giơ tay lên, để lá bài đang quay nhanh rơi vào bộ bài. "Ngầu thật đấy Quý đẹp trai." Lâm Tinh Tinh nhìn mà ngơ ngác: "Tui cũng phải đăng ký câu lạc bộ ảo thuật, Tết này có thể diễn thêm một tiết mục ở nhà!" Lâm Tinh Tinh vừa nói xong đã nhìn thấy trên phần hổ khẩu và đầu ngón tay Quý Liên Hoắc có những vết xước nhỏ, thậm chí còn rỉ máu, có vẻ là do lá bài cào xước, thế mà đương sự tựa hồ không cảm giác được, cứ vừa đọc sách vừa tiếp tục học động tác cơ bản tiếp theo. Lâm Tinh Tinh nhớ lại chuyện sáng nay, lặng lẽ tặng tiểu đội trưởng một like. Đúng là cậu, làm gì cũng hết sức như vậy. Lâm Tinh Tinh nhìn hai chiếc ghế trống còn lại trong ký túc xá rồi xem giờ, sau khi giải tán Ngô Minh Hâm nói muốn mời mọi người trong ký túc xá đi ăn, nhưng hắn thấy khó chịu trong bụng nên từ chối, hôm nay có giờ tự học buổi tối, thầy chủ nhiệm thông báo sẽ tổ chức buổi họp lớp đầu tiên, nhưng giờ hai người này cũng chưa về, phích nước cũng đã cạn rồi, nếu phải chờ tự học buổi tối về thì chắc chẳng còn một giọt nước nóng. Bây giờ tập quân sự rất mệt, tối ai cũng phải ngâm chân, Lâm Tinh Tinh nghĩ vậy bèn cầm phích nước của Lưu Tư Niệm và Ngô Minh Hâm lên, báo với Quý Liên Hoắc một tiếng rồi đi lấy nước cho hai người kia. Quý Liên Hoắc tập trung luyện xào bài. Chẳng bao lâu sau, Ngô Minh Hâm và Lưu Tư Niệm về đến ký túc xá, Lưu Tư Niệm mang đôi giày thể thao mới giống hệt của Ngô Minh Hâm, đang vui thì chợt phát hiện không thấy phích nước đâu. "Phích nước của tôi đâu?" Lưu Tư Niệm nhìn dưới sàn ký túc xá, tưởng rằng có người dùng xong bỏ sang nơi khác. Ngô Minh Hâm thấy chỗ đặt phích nước trống không, lập tức ngước mắt lên nhìn Quý Liên Hoắc một cách không thiện cảm. Quý Liên Hoắc mắt vẫn nhìn cuốn sách trước mặt, tay vẫn xào bài, lạnh nhạt nói: "Lâm Tinh Tinh giúp cậu đi lấy nước." "Hê! Anh Tinh đúng là anh em tốt mà!" Lưu Tư Niệm nghe xong mừng rỡ: "Tôi còn lo mình về trễ, buổi tối không có nước uống, không có nước nóng để ngâm chân!" Lời của Ngô Minh Hâm nghẹn trong cổ họng không nói ra được, nhìn Quý Liên Hoắc không ngừng luyện tập xào bài, lại nghĩ tới buổi chiều tan học Lâm Tinh Tinh không chịu đi ăn với mình, không có chỗ trút giận, chỉ có thể lẩm bẩm bất mãn. "Làm bộ làm tịch, ai nhờ cậu ta lấy nước cho tôi." Tòa ký túc xá cao lại không có thang máy, Lâm Tinh Tinh xách hai bình nước nóng, càu nhàu trèo lên lầu, vừa mở cửa ký túc xá đã nghe thấy Ngô Minh Hâm nói thế. Lâm Tinh Tinh biến sắc ngay, lòng tức giận như nhịn không phát ra tiếng, giả vờ như không nghe thấy, xách hai cái phích nước vào, đặt ở chỗ cũ. Về sau ai lấy nước cho thứ này nữa thì làm chó! "Cảm ơn anh Tinh!" Lưu Tư Niệm khó hiểu nhìn Ngô Minh Hâm, nhìn đôi giày thể thao mới trên chân, chợt cảm thấy không thoải mái cho lắm. Ngô Minh Hâm hơi chột dạ liếc nhìn Lâm Tinh Tinh, phát hiện đối phương không hề tức giận thì cho rằng người này không nghe thấy mình nói gì. "Buổi họp lớp tối nay nhất định sẽ bầu ra ban cán sự lớp tạm thời." Ngô Minh Hâm nhìn sang Lưu Tư Niệm: "Tư Niệm, cậu có tranh cử không?" Lưu Tư Niệm thấy Ngô Minh Hâm như thế là nhận ra hắn lại muốn tranh giành lần nữa. "Tôi... xem tình hình thôi." Lưu Tư Niệm gãi đầu: "Thật ra, tôi từ nhỏ đến lớn đều làm cán sự học tập, tôi rất muốn thử tranh cử làm cán sự học tập." "Vậy thì đừng tranh chức bí thư chi đoàn với tôi." Ngô Minh Hâm nửa đùa nửa thật: "Tôi thích đồng ý quang minh chính đại từ trước, không giống như một số người làm chuyện xấu sau lưng." Ngô Minh Hâm nhìn Quý Liên Hoắc một cái, trong lòng đã có tính toán của mình. Sau sự việc sáng nay, mọi người đều rất ấn tượng về Quý Liên Hoắc, không chỉ là tiểu đội trưởng trong đội ngũ tập quân sự, chức lớp trưởng tám phần cũng rơi vào tay Quý Liên Hoắc, lên đại học có rất nhiều việc yêu cầu lớp trưởng hợp tác với ban cán sự lớp và bí thư chi đoàn, nếu tranh cử thành công làm bí thư chi đoàn, sau này hắn sẽ có nhiều cơ hội để ngáng chân Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc vẫn lặng lẽ đọc sách, tay xào bài, như không hề để tâm lời nói của đối phương. Lâm Tinh Tinh trợn mắt với Ngô Minh Hâm, quay người đi. "Lâm Tinh Tinh, nếu muốn tranh giành với tôi thì hãy nói trước một tiếng, kẻo phá hỏng tình đoàn kết giữa chúng ta." Ngô Minh Hâm vừa cười vừa nhìn người còn lại trong ký túc xá. "Ý cậu là sao?" Lâm Tinh Tinh không khách sáo nhìn Ngô Minh Hâm: "Cậu nói cậu muốn làm bí thư chi đoàn, thì chức bí thư chi đoàn là của cậu à, ai muốn tranh cử đều phải báo cáo với cậu? Cậu tưởng cậu là ai?" "Ý tôi không phải vậy, dù sao chúng ta cũng là anh em tốt mà..." Ngô Minh Hâm cố gắng giải thích. "Ai là anh em tốt của cậu." Lâm Tinh Tinh liếc sang phích nước của Ngô Minh Hâm: "Tui không có loại anh em nào mà sau lưng thì bảo tui làm bộ làm tịch, trước mặt thì làm anh em tốt, cái loại tố chất như cậu mà đòi làm bí thư chi đoàn, đi tìm chỗ nào mát mà ngồi đi!" Ngô Minh Hâm nhận ra Lâm Tinh Tinh nghe được lời mình vừa nói, xấu hổ muốn giải thích nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. "Không phải... tôi mời cậu đi ăn tối nhưng cậu không đi, tôi mới hơi..." "Tui đau bụng có hiểu không!" Lâm Tinh Tinh tức điên: "Quý Liên Hoắc cũng không đi, sao cậu lại nhắm vào tui?" Lâm Tinh Tinh khựng lại, chợt nhận ra điều gì đó: "Cậu không mời Quý Liên Hoắc phải không? Cậu mời tui với Lưu Tư Niệm, cố tình cô lập Quý Liên Hoắc, sao hả, chỉ vì cậu ta mạnh hơn cậu, nên cậu muốn cô lập người ta?" "Hôm qua cậu đã nghe rồi, tôi nói tôi muốn làm tiểu đội trưởng." Ngô Minh Hâm cũng bất mãn: "Quý Liên Hoắc lúc đó không nói một lời, nhưng sau đó chỉ có cậu ta cạnh tranh với tôi!" "Quý Liên Hoắc thân với cậu lắm sao, sao phải nói cho cậu biết?" Lâm Tinh Tinh cau mày thật chặt: "Từ lúc bước vào cửa, tui đã nghe nói cậu thèm muốn anh trai người ta, Quý Liên Hoắc không nói với cậu lời nào, cậu không tự biết sao? Người ta làm tiểu đội trưởng là do người ta có năng lực, mọi người đều cạnh tranh công bằng, đứng dưới nắng liên tục mấy tiếng đồng hồ, cậu là cha hay mẹ người ta, tại sao phải nhường cậu? Nếu không có khả năng thì nên bớt lải nhải đi!" Lâm Tinh Tinh nhìn Ngô Minh Hâm, chỉ vào mình: "Nhìn thấy không, tui, Lâm Tinh Tinh, sẽ tranh chức bí thư chi đoàn với cậu, tối nay cứ chờ mà xem!" Lâm Tinh Tinh cầm lấy sách vở, không thèm nói gì nữa, đi ra khỏi ký túc xá. Lưu Tư Niệm nhìn đôi giày thể thao mới trên chân, sau khi suy nghĩ hồi lâu, rồi cởi đôi giày thể thao đó ra, xỏ vào đôi giày cũ. "Anh Ngô, xin lỗi nha, lẽ ra tôi không nên nhận món quà đắt tiền như vậy của cậu, tôi sẽ đi tìm cửa hàng để hoàn lại tiền, trả lại cho cậu." Thấy Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm bỏ đi, Ngô Minh Hâm ngơ ngác ngồi trước bàn học của mình, bên tai chỉ còn tiếng lá bài bay lên bay xuống, quay đầu lại, hắn thấy Quý Liên Hoắc vẫn ngồi trên ghế, nhìn hắn bằng đôi mắt đen sâu thẳm. Quý Liên Hoắc vẻ mặt lạnh lùng, như một pho tượng không có cảm xúc, nhanh chóng xáo bài trong tay mấy lần, hai ngón tay chậm rãi rút ra một lá bài, quay mặt về phía hắn. Một chú hề đầy màu sắc. Joker. --- Người dịch: Họ Lãnh giàu thì giàu, quyền thì quyền, nhưng thái độ làm người thì ... Mà mạng lưới quan hệ xã hội là tài nguyên khó định giá đó, đâu phải muốn mua là mua. Quý Liên Hoắc thì nói sao nhỉ, ẻm có tài thật, tâm tính cũng kiên trì vững vàng, nhưng kiếp trước có lăn lộn bên ngoài 4 năm thì về giành gia sản cũng không dễ dàng gì đâu, ngậm đắng nuốt cay mình mình biết, chỉ có thằng cháu ngu kia là báo thôi