Vương Chiêu Mưu đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng khi nhà họ Lãnh tới nước Hoa, nhưng không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy, còn gửi danh thiếp thẳng cho mình yêu cầu gặp mặt. Kể từ lần phát hiện ra bài viết của Quý Đại Bảo, Vương Chiêu Mưu đã kịp thời xóa đi, đồng thời vứt bỏ di động và thẻ điện thoại, còn bảo Lão Tề tham khảo ý kiến của những người có liên quan. Thời đại hiện nay khác xa hai mươi năm sau, 2G chỉ mới xuất hiện ở nước Hoa, truy cập Internet phải thông qua lưu lượng của nhà mạng, địa chỉ IP của điện thoại di động không cố định mà được cấp bởi các trạm phát gốc gần đó. Tô Thành hiện có tổng cộng 108 trạm phát gốc, không chỉ trong nội thành mà còn ở các vùng ngoại ô và nông thôn gần Tô Thành, khoảng cách không quá gần. Ngay cả khi nhà họ Lãnh có thể kiểm tra mã IP của anh thông qua diễn đàn, họ cũng phải mang IP này đi liên hệ với cơ quan công an nước Hoa hoặc nhân viên nội bộ viễn thông, lấy dữ liệu trong máy chủ để xem vị trí gần đúng của IP. Nói chung, nhà họ Lãnh không thể nào tìm thấy anh nhanh đến vậy. Nhưng không có gì đảm bảo rằng tỷ lệ an toàn tuyệt đối cả. Trợ lý nhìn sếp Vương cầm tấm danh thiếp trong tay trầm ngâm, thời gian rất lâu, thậm chí còn cẩn thận hơn khi ký hợp đồng trị giá mấy chục triệu trước kia. "Sếp Vương?" Trợ lý cũng đọc tấm danh thiếp đó rồi, rất nhiều chức danh nào là quản lý công ty thuốc lá rồi đến quản lý ngân hàng, cô cảm thấy tên này là một kẻ lừa đảo. Vương Chiêu Mưu trầm ngâm một lát, nhìn trợ lý đứng chờ bên cạnh. Có lẽ anh cần phải thoát ra khỏi suy nghĩ cố hữu của mình, nhìn vấn đề này từ góc độ của một người hoàn toàn không biết gì. Anh không biết Quý Liên Hoắc là người của nhà họ Lãnh. Anh cũng không biết nhà họ Lãnh đến đây làm gì. Giống như hầu hết các doanh nhân giàu có ở nước Hoa, anh không biết nhà họ Lãnh là một con quái vật khổng lồ đến mức nào. Lật tấm danh thiếp trên tay, Vương Chiêu Mưu lên mạng tìm kiếm công ty Nhật Hoa của Mỹ trước mặt trợ lý, trên Internet không có nhiều thông tin của nước ngoài, mãi đến khi tìm kiếm công ty Thuốc lá Haisco của Ấn mới có được một ít thông tin, nhưng vẫn không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Vương Chiêu Mưu đặt danh thiếp xuống, chỉnh lại cổ áo: "Bảo anh Lãnh này đến phòng tiếp khách đợi tôi, tôi chỉ rảnh có mười phút thôi." "Dạ được sếp Vương." Trợ lý ra khỏi văn phòng, đi thang máy xuống tầng một, đi nhanh đến khu vực chờ ở quầy lễ tân, tìm thấy một người đàn ông lai đẹp trai trong bộ vest trắng kem. "Xin chào, anh Lãnh." Trợ lý mỉm cười chuyên nghiệp. "Tổng giám đốc Vương của các người bây giờ muốn gặp tôi rồi?" Lãnh Tu Minh hơi ngẩng đầu, mái tóc nâu hơi dài xoăn nhẹ, nụ cười hoàn hảo. "Mời theo tôi đến phòng tiếp khách đợi một lát." Trợ lý dẫn đường, mở cửa phòng tiếp khách, bưng trà cho người đàn ông lai đẹp trai này. Lãnh Tu Minh đặt vali bảo hiểm trong tay xuống, bưng trà lên, nhìn quanh phòng, nhưng chờ một lúc lâu cũng không có ai đến. "Tổng giám đốc Vương của các người đâu?" Lãnh Tu Minh nhìn điện thoại: "Tôi đã đợi nửa tiếng rồi." Ở những ngành mà nhà họ Lãnh tham gia vào chỉ có người khác chờ mình, Lãnh Tu Minh chưa bao giờ lãng phí thời gian dài như vậy để chờ đợi Tổng giám đốc của một công ty quy mô tầm trung. "Sếp Vương rất bận." Trợ lý mỉm cươi đáp: "Nhưng sếp Vương sẵn sàng cho anh mười phút, anh có thể tranh thủ lúc chờ đợi để nghĩ cách thuyết phục sếp Vương, đạt được mục đích của mình." "Mười phút?" Lãnh Tu Minh nở một nụ cười khó hiểu, dứt khoát đứng dậy, xách vali bước ra ngoài. Tô Thành không chỉ có mỗi một công ty của nhà họ Vương. Khi trợ lý lên lầu báo cho Vương Chiêu Mưu rằng Lãnh Tu Minh đã đi, anh không hề yên tâm mà có linh cảm đối phương sẽ quay lại. Lãnh Tu Minh ra khỏi tập đoàn Vương Thị, đi thẳng đến công ty Kim Khai lớn thứ 2 ở Tô Thành. Sau khi đưa danh thiếp ra, Lãnh Tu Minh thấy lễ tân không nhịn được cười. "Tôi sẽ hẹn trước cho anh, xin vui lòng để lại số điện thoại, khi nào hẹn được tôi sẽ gọi cho anh." Lễ tân nén cười. "Buồn cười lắm sao?" Lãnh Tu Minh hơi bối rối, danh thiếp này là do thiết kế chuyên nghiệp thiết kế, nhiều người còn rất tự hào khi có được danh thiếp của gã. Tại sao khi đến thành phố nước Hoa này, lễ tân lại cười danh thiếp của gã? "Không buồn cười." Lễ tân lập tức đứng thẳng người, tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp. "Tôi muốn gặp tổng giám đốc hoặc chủ tịch công ty của cô, ngay lập tức." Lãnh Tu Minh không muốn đợi thêm nữa, hôm nay đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. "Xin lỗi, anh phải theo thứ tự." Lễ tân nghiêm túc trả lời. "Cô có thể đưa danh thiếp này trực tiếp cho tổng giám đốc, hoặc bất kỳ ai có thể phụ trách." Lãnh Tu Minh nhấn mạnh: "Tôi có một việc rất quan trọng, đồng thời có thể mang lại khoản đầu tư hàng trăm triệu cho công ty này." Lễ tân quan sát người trước mặt hồi lâu, coi như nể tình khuôn mặt tuấn tú của gã mà gọi điện thoại nội bộ thông báo tình hình cho quản lý công ty. Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bụng bia đi tới, ông ta liếc nhìn tấm danh thiếp màu xanh đậm trong tay lễ tân, sau đó nhìn tên nhãi con mới vài ba tuổi trước mặt, cười mỉa mai: "Cậu đến đây để đầu tư vào công ty chúng tôi?" Lãnh Tu Minh cầm vali, nghiêm túc nói: "Nói chính xác thì là hợp tác." "Ha ha." Quản lý công ty Kim Khai cười khẩy hai tiếng rồi ném tấm danh thiếp màu xanh đậm vào thùng rác gần đó. "Cậu tưởng tôi là thằng ngu à? Danh sách chức vụ dài thế này, mà chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu?!" Quản lý đánh giá Lãnh Tu Minh đầy vẻ chê bai: "Lại còn nhà đầu tư nước ngoài hợp tác nữa chứ, chúng tôi đã bị lừa gạt nhiều lần rồi, cậu nghĩ công việc của mình dễ dàng quá, thích lừa ai cũng được phải không?" Lãnh Tu Minh cau mày: "Công ty của chúng tôi không như ông nghĩ, công ty Nhật Hoa chúng tôi đã hoạt động ở Mỹ được 53 năm, trong thời gian đó..." Quản lý trợn mắt nhìn kẻ nói dối trước mặt rồi hét lên: "Bảo vệ!" Nhìn hai nhân viên bảo vệ lưng hùm vai gấu cầm dùi cui đến gần, Lãnh Tu Minh lập tức bất đắc dĩ phải giơ tay: "Tôi tự đi." Do dự một lúc trước công ty tiếp theo, Lãnh Tu Minh nhanh chóng bước vào, một lúc sau, hai người bảo vệ kéo anh chàng lai đẹp trai ra khỏi công ty. Lãnh Tu Minh vuốt lại tóc của mình, chợt nhận ra có thể rót cho mình một tách trà và cho thêm mười phút để giải thích là tốt rồi. Gần đến giờ tan sở, trợ lý lại bất đắc dĩ bước vào văn phòng, nhìn Vương Chiêu Mưu đang lật giở tài liệu, nói bằng giọng bất lực: "Sếp Vương, Lãnh Tu Minh kia lại đến nữa rồi." Vương Chiêu Mưu không hề ngạc nhiên, vẫn nói như vậy: "Bảo anh ta đến phòng tiếp khách đợi tôi, tôi chỉ rảnh có mười phút thôi." Lãnh Tu Minh lại uống trà trong phòng tiếp khách của tập đoàn Vương Thị, lần này đã chuẩn bị trước, gã gọi điện thoại. "Allen, giúp tôi chuẩn bị hai bản giới thiệu về công ty dưới danh nghĩa nhà họ Lãnh, các công ty ở Tô Thành cơ bản không hiểu gì về công ty Nhật Hoa, chúng ta phải chứng tỏ được bản thân thì bọn họ mới tin tưởng." "Xin lỗi... tổng giám đốc, tôi... phu nhân ở ngoại ô Tô Thành... tín hiệu ở đây..." Lãnh Tu Minh giơ tay lên, cố gắng để điện thoại của mình nhận được thêm một chút tín hiệu, một lúc sau, bên kia cúp máy, xem ra là không thể tự bảo vệ mình được rồi. Lãnh Tu Minh thở dài một hơi, uống trà, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc xem làm thế nào để khiến cho tổng giám đốc Vương này tin tưởng mình. Thời gian trôi qua, đã đến lúc tan sở, nhiều nhân viên bắt đầu rời công ty, tắt đèn ở sảnh bên ngoài. Lãnh Tu Minh ở phòng tiếp khách, trong thoáng chốc nghi ngờ mình đã bị lãng quên. Một lúc sau, cửa phòng tiếp khách đột nhiên mở ra, Lãnh Tu Minh thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, dáng người cao và mảnh khảnh, mặc một bộ vest cắt may thủ công làm nổi bật hết toàn bộ ưu điểm về vóc dáng. Lãnh Tu Minh ngắm nhìn một lúc, đến khi thấy đường nét trên khuôn mặt của người nọ thì trong mắt không khỏi lóe lên vẻ kinh ngạc. Khí chất của anh nhẹ nhàng tao nhã, quyến rũ mà không tục tĩu, lý trí mà kiềm chế, áo sơ mi được cài đến cái nút trên cùng, mang đến một khí chất nghiêm cẩn khác thường. Đặc biệt là cặp kính gọng vàng gọng trên sống mũi phút chốc nâng khí chất lịch lãm của anh lên một tầm cao mới, khí thế mạnh mẽ mà cao quý ập đến khiến Lãnh Tu Minh không thể kiềm chế được bối rối. Trợ lý đã tan làm, Vương Chiêu Mưu tự lấy nước cho mình, ngồi xuống đối diện Lãnh Tu Minh, im lặng đánh giá người nhà họ Lãnh này. Người đàn ông trước mặt anh có vẻ là con lai, mái tóc nâu đen bồng bềnh hơi xoăn, các đường nét trên khuôn mặt có vẻ ba chiều đặc trưng của người phương Tây kết hợp nét mềm mại phương Đông, là kiểu làm người đối diện khó mà ghét được. Vương Chiêu Mưu im lặng chờ đợi, nhìn xuống nước trong ly, ly nước dưới ánh sáng màu cam của phòng tiếp khách, hình như không trong lắm. "Anh... cũng đang chờ người à?" Lãnh Tu Minh nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, không nhịn được hỏi. Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, bình thản nhìn đồng hồ. "Anh còn năm phút." Lãnh Tu Minh im lặng một lúc, đứng dậy như chợt ngộ ra, nhanh chóng đưa tay về phía Vương Chiêu Mưu: "Chào anh, tôi là tổng giám đốc công ty Nhật Hoa, Lãnh Tu Minh." Vương Chiêu Mưu im lặng đứng dậy, bắt tay Lãnh Tu Minh. "Tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị, Vương Chiêu Mưu." "Tổng giám đốc Vương, xin lỗi." Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ: "Tôi vốn tưởng rằng đối với một công ty lớn như tập đoàn Vương Thị, tổng giám đốc sẽ lớn tuổi hơn một chút." "Tôi còn nghĩ, tổng giám đốc công ty Nhật Hoa lẽ ra phải lớn hơn một chút." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh đáp. "Tổng giám đốc Vương cũng biết công ty Nhật Hoa của Mỹ?" Lãnh Tu Minh kinh ngạc. "Tôi không biết, tôi vừa tra cứu công ty Thuốc lá Haisco của Ấn trên Internet." Vương Chiêu Mưu lịch sự trả lời. "Tổng giám đốc Vương biết về các ngành nghề của nhà họ Lãnh, đây là vinh dự của tôi." Lãnh Tu Minh cười lịch thiệp: "Khi hai bên có sự hiểu biết nhất định về nhau thì việc hợp tác sẽ suôn sẻ hơn." Vương Chiêu Mưu cầm ly nước lên, chậm rãi uống. "Xin đừng hiểu lầm, tôi vẫn chưa xác nhận danh tính của anh, còn quá sớm để nói về việc hợp tác." "Nếu anh lo lắng về nội dung hợp tác, tổng giám đốc Vương xin yên tâm, chúng tôi đến đây không phải để chia miếng bánh của Tô Thành mà là vì một số chuyện riêng tư." "Hoặc chúng ta có thể bắt đầu trước." Lãnh Tu Minh cầm chiếc vali bên cạnh lên, bấm mật khẩu rồi mở ra trước mặt Vương Chiêu Mưu. Vương Chiêu Mưu hạ mắt xuống, nhìn thấy một vali đầy vàng thỏi và đô la Mỹ. "Việc riêng mà nhà họ Lãnh cần làm phải dựa vào nguồn lực của địa phương, suy nghĩ đầu tiên của chúng tôi là hợp tác với chính quyền và doanh nghiệp địa phương." Lãnh Tu Minh trình bày rõ ràng suy nghĩ: "Đây chỉ là quà gặp mặt, nhà họ Lãnh lần này mang một tỷ để đầu tư vào các doanh nghiệp địa phương, thúc đẩy sự phát triển của Tô Thành." "Một tỷ?" Vương Chiêu Mưu nhướng mày. "Một tỷ đô la Mỹ." Lãnh Tu Minh nở nụ cười hoàn hảo, nói: "Nếu chưa đủ thì sau này chúng ta có thể nhân đôi, dù sao thì thứ nhà họ Lãnh không thiếu nhất chính là tiền." Vương Chiêu Mưu cầm ly nước trong tay, lắc nhẹ nước trong đó với vẻ mặt bình tĩnh. Một tỷ đô la Mỹ. Chỉ vì một bức hình chụp ngọc bàn long trên diễn đàn. Vương Chiêu Mưu chợt nghĩ tới một điểm khác. Trong tiểu thuyết, người thiên vị Lãnh Diệp nhất là ông cụ nhà họ Lãnh, cũng là ông nội ruột của Quý Liên Hoắc. Còn Lãnh Tu Minh trước mặt cũng tầm tuổi anh, gã họ Lãnh, xét theo những chức danh khác nhau mà gã nắm giữ, gã chắc chắn là một đối thủ nặng ký trong cuộc chiến tranh giành gia sản nhà họ Lãnh. Lần này gã đến đây, thật ra là muốn tìm Quý Liên Hoắc đưa về nhà họ Lãnh; hay là sau khi tìm được Quý Liên Hoắc, sẽ bóp chết đối thủ ngay ở Tô Thành? --- Người dịch: Lãnh Tu Minh này chê Vương Thị là công ty tầm trung, nhưng mà lưu ý, Vương Thị là do ông Vương tay trắng xây nên, chỉ mới một đời chủ đã bành trướng ra lớn nhất 1 thành phố, tới đời thứ hai là phát triển sang thành phố khác, trong một bối cảnh kinh tế TQ chưa mở cửa hoàn toàn, vậy là rất giỏi rồi đó.