"Liệu chỉnh đốn có ảnh hưởng gì đến công ty không?" Vương Chiêu Vân đầy lo lắng, khó khăn lắm mới có được việc làm, hy vọng đừng có chuyện gì! "Tôi cũng không chắc nữa, tôi chỉ nghe nói một số diễn đàn cũng bị buộc phải chỉnh đốn, chỉnh đốn xong đáp ứng được yêu cầu thì không sao, nếu vẫn không đạt yêu cầu, có thể xảy ra chuyện thật." Đồng nghiệp cũng lo lắng, công ty đang bước đầu phát triển, nếu xảy ra chuyện gì thì hắn cũng chẳng có nơi nào để khóc. Vương Chiêu Vân bất an ngồi trong văn phòng, mở nhóm chơi thử game của Huxin ra, không biết là họ nghe được tin tức từ đâu đó mà đang rối loạn hết lên, thi nhau hỏi Vương Chiêu Vân tình hình thế nào. Vương Chiêu Vân cắn môi trả lời trong nhóm: [Mọi người bình tĩnh, sếp Quý đang bàn bạc chuyện này với người bên trên, sẽ ổn thôi.] Vương Chiêu Vân cũng lo lắng không biết có vấn đề gì không, nhưng không dám để lộ rằng mình hoảng sợ trước mặt mọi người, nếu mình hoảng lên, người trong nhóm có thể sẽ còn hoảng sợ hơn nữa. Nhìn tin nhắn như [Tôi thực sự thích Huxin.], Vương Chiêu Vân cảm xúc lẫn lộn, nhìn những tin nhắn liên tục xuất hiện trong nhóm, đột nhiên hiểu cho anh ba đôi chút. Nhóm của Vương Chiêu Vân chỉ có khoảng một trăm người, bản thân cậu ta luôn biết rằng họ là những con người đang sống, cần cái ăn cái mặc, có cá tính riêng, mình phải phân công nhiệm vụ cho họ một cách đồng đều, còn phải liên tục đọc tin nhắn riêng của họ, hiểu hoàn cảnh của họ, đồng thời tận tâm làm công việc của mình. Khoảng một trăm người mà trách nhiệm trên vai đã rất lớn, tập đoàn trong tay anh ba có tới hàng chục ngàn người, hàng chục ngàn người đó lại có người thân, bạn bè, người yêu, họ đều đang sống sờ sờ. Vương Chiêu Vân thậm chí không dám tưởng tượng áp lực đó. Vương Chiêu Vân thở dài, rồi nhận được tin nhắn từ nhóm Huxin là phải họp. Vương Chiêu Vân lập tức tắt chuông điện thoại, vội vã chạy đến phòng họp, thấy những đồng nghiệp khác cũng rất lo lắng. Trong phòng họp còn yên tĩnh hơn thường ngày, Vương Chiêu Vân ngồi vào chỗ, ngẩng đầu sốt ruột nhìn Quý Liên Hoắc đang ngồi ở ghế chính. Mặc dù có biến cố đột ngột, Quý Liên Hoắc cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào, vẫn ngồi điềm tĩnh trên ghế tổng giám đốc như thường lệ. Nhìn Quý Liên Hoắc như thế, Vương Chiêu Vân không biết vì sao, nhưng cảm thấy an tâm hơn một chút. "Huxin chỉnh đốn trong 15 ngày liên tiếp kể từ hôm nay." Quý Liên Hoắc nghiêm túc lên tiếng: "Tất cả các trạng thái do người dùng đăng trước đây đều phải được kiểm duyệt nghiêm ngặt, nội dung thô tục và cực đoan đều bị cấm, yêu cầu kiểm duyệt mới sẽ được đăng trong nhóm Huxin. Phòng kiểm duyệt cần đào tạo một nhóm kiểm duyệt viên càng sớm càng tốt, để xóa bỏ các trạng thái vi phạm quy định..." Vương Chiêu Vân nhìn Quý Liên Hoắc, thở phào nhẹ nhõm. Chỉnh đốn 15 ngày và kiểm duyệt nghiêm ngặt nghe thì rất phiền phức, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, chén cơm của cậu ta đã được cứu. Quý Liên Hoắc nói xong, người phụ trách phòng kiểm duyệt vẻ mặt khó xử đứng dậy. "Sếp Quý, trong vài tháng qua, trang Thế giới của Huxin có đến mấy trăm ngàn trạng thái được đăng, khối lượng công việc của kiểm duyệt viên hiện tại rất nặng, khó có thể theo kịp các kiểm duyệt trạng thái mới mỗi ngày, chứ đừng nói đến việc kiểm duyệt lại mấy trăm ngàn bài đăng trước đó, tuyển dụng và đào tạo người mới cũng tốn thời gian, mười lăm ngày là không đủ." Vương Chiêu Vân nhìn người phụ trách phòng kiểm duyệt, siết chặt điện thoại rồi nhanh chóng gửi một tin nhắn tuyển dụng kiểm duyệt viên ngắn hạn vào nhóm, cả nhóm khựng lại một giây, sau đó rất nhiều phản hồi tích cực gửi về, Vương Chiêu Vân đảo mắt, giơ tay cao. "Chuyện gì." Quý Liên Hoắc nhìn sang Vương Chiêu Vân. "Tôi có mấy người ở đây, họ là nhân viên chơi thử game trước đây." Vương Chiêu Vân đứng dậy, thấy mọi người đều nhìn mình thì căng thẳng kéo áo. "Bọn họ đều rất quen thuộc với Huxin, tôi hỏi sơ qua trong nhóm, muốn tuyển kiểm duyệt viên ngắn hạn ít nhất cũng có..." Vương Chiêu Vân nhìn vào số lượng phản hồi ngày càng tăng: "Ít nhất cũng có 50 hoặc 60 người." Người phụ trách phòng kiểm duyệt nghe xong không khỏi kích động: "Thật không?" "Thật!" Vương Chiêu Vân cầm điện thoại, kiên quyết gật đầu. "Hai phòng phối hợp trao đổi nhân sự, bắt đầu làm việc ngay sau khi đào tạo xong." Quý Liên Hoắc quyết định: "Sau 15 ngày, các cơ quan chức năng sẽ xem xét lại Huxin, chúng ta phải thông qua!" Tin tức Huxin phải chỉnh đốn được đăng đầy trên mặt báo, ngay cả chị Trình cũng biết Huxin sẽ phải chỉnh đốn trong vòng 15 ngày, thấy Quý Liên Hoắc không có mặt trên bàn ăn, chị còn lo lắng hỏi thăm Vương Chiêu Mưu. Là người đã từng chịu ảnh hưởng của thời đại thông tin, Vương Chiêu Mưu phần nào quen thuộc với điều này. Internet càng trở nên phổ biến thì các phần mềm điện thoại di động khác nhau cũng xuất hiện liên tục, thông tin trên Internet bị trộn lẫn, muốn quản lý những thông tin này, chỉ có thể quản lý từ nền tảng đăng tải thông tin. Huxin sẽ chịu một chút tác động do sự cố chỉnh đốn này, nhưng cũng sẽ thúc đẩy việc quy chế quản lý tiêu chuẩn của nó, trong tương lai, khi tình hình ngày càng căng thẳng, có quy chế quản lý tiêu chuẩn tồn tại là một điều tốt. Vương Chiêu Mưu cầm tờ báo trên bàn ăn lên, trong đó có một số ý kiến phê bình về chỉnh đốn Huxin. Đủ mọi loại người nhảy ra muốn giẫm đạp Huxin, nói rằng Huxin là cái nôi sinh ra các nội dung khiêu dâm và bạo lực, có ý đồ bất lương, nhưng anh biết rõ mục đích của Quý Liên Hoắc khi phát triển Huxin không phải là những điều này. Giữa muôn vàn lời chỉ trích, chỉ có một số ít vẫn còn lý trí, giải thích về ưu điểm của Huxin, Huxin mang đến sự tiện lợi cho mọi người, tin rằng chỉ cần Huxin chỉnh đốn nghiêm túc, tương lai sẽ rộng mở hơn. Vương Chiêu Mưu đặt tờ báo xuống, nhìn đồ ăn trước mặt rồi gõ nhẹ ngón tay xuống bàn. ××× Công ty Huxin, trong văn phòng tổng giám đốc, trưởng phòng vận hành đứng sang một bên, bất an nhìn Quý Liên Hoắc lướt qua tờ báo trước mặt. Đám người trên báo lá cải toàn nói những lời khó nghe, so sánh Huxin với nhà chứa, còn sếp của Huxin là chủ chứa, là những lời lẽ mà bất kỳ ai đọc vào cũng tức giận. Trưởng phòng vận hành nhìn sếp, thăm dò hỏi: "Sếp Quý, những người này cố tình viết bài kiểu như vậy để gây sự chú ý, chúng tôi đang tìm người viết bài để phê phán tình trạng này, trong vòng một tuần có thể dập tắt được đà tấn công của bọn họ." Rời mắt khỏi tờ báo, Quý Liên Hoắc giữ vẻ mặt thản nhiên, gật đầu với trưởng phòng vận hành, giọng điệu bình thản: "Huxin vừa mới bắt đầu chưa lâu, chúng ta không thể để lại ấn tượng này trong lòng công chúng, phải sớm ra thông cáo làm rõ sự việc." Trưởng phòng vận hành gật đầu lia lịa, nhìn vẻ mặt của sếp dường như không có một chút tức giận nào, giọng điệu vẫn như thường lệ thì không khỏi khâm phục tố chất tâm lý của sếp mình. Thấy trưởng phòng vận hành đi rồi, Quý Liên Hoắc bật máy tính bắt đầu làm việc như thường lệ, chức năng chuyển tập tin của Huxin có thể tiết kiệm rất nhiều quy trình in ấn và đóng sách. Có ba tiếng gõ cửa văn phòng, nhịp điệu quen thuộc đến lạ, tay cầm chuột của Quý Liên Hoắc khựng lại, cậu ngẩng đầu lên như có thần giao cách cảm, nhìn người đang đẩy cửa vào. "Anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc ngơ ngác đứng đó, nụ cười kinh ngạc dần hiện lên trên mặt, cậu lập tức đứng dậy, quên cả việc đặt con chuột trên tay xuống, cứ thế kéo dây cáp chuột đi về phía người kia. Vương Chiêu Mưu nở nụ cười, phía sau chị Trình đang cầm hộp cơm giữ nhiệt. Quý Liên Hoắc nhìn thấy chị Trình thì lập tức bình tĩnh lại, nhìn con chuột trên tay rồi cúi xuống đặt lên mặt bàn. "Tiểu Quý à, chúng tôi lo cho cậu đấy!" Chị Trình đóng cửa văn phòng, rồi đặt hộp cơm xuống bàn của Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu qua chị Trình, khóe môi cong lên, trong mắt tràn đầy cảm xúc nồng nàn mãi không thể tan biến. "Chúng tôi đọc trên báo rồi, bọn người đó cái gì cũng dám nói, thực sự rất kinh tởm." Chị Trình vừa lẩm bẩm vừa mở hộp cơm. "Đọc bài viết về đời tư của những người nổi tiếng là tôi đã thấy không thoải mái rồi, người ta có kết hôn hay ly hôn thì mắc mớ gì tới họ chứ, nhất quyết phải rêu rao khắp nơi, thậm chí còn nói con cái người ta không xinh đẹp..." Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, vô thức mỉm cười. "Ấy dà, Tiểu Quý." Chị Trình đang bày hộp cơm thì bất ngờ nhìn thấy tờ báo trên bàn: "Cậu đọc cái gì thế này, càng đọc càng tức, đừng đọc nữa, ăn cơm thôi!" Vương Chiêu Mưu cúi xuống liếc qua tờ báo trên bàn làm việc của Quý Liên Hoắc, rồi nhìn chị Trình: "Chị Trình, Chiêu Vân cũng ở đây, chị có muốn gặp không?" "Cậu Chiêu Vân cũng ở đây à?" Chị Trình mừng rỡ: "Cũng lâu không gặp cậu Chiêu Vân rồi." Thấy vậy, Quý Liên Hoắc liền gọi người dẫn chị Trình đi gặp Vương Chiêu Vân. Vừa đóng cửa văn phòng xong, cậu đã vội vã ôm chặt lấy Vương Chiêu Mưu, cúi đầu nhìn người mình yêu bằng đôi mắt tràn đầy ý cười. "Anh Chiêu Mưu, sao lại đến thăm em." Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu, cầm tờ báo trên bàn, ném vào thùng rác trong văn phòng. "Không sao đâu anh Chiêu Mưu." Tai của Quý Liên Hoắc lại đỏ lên, lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Quý Liên Hoắc từ lâu đã quen với việc người ta nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ, chỉ vào mũi mình mắng là đồ sao chổi, đồ tai họa, thậm chí là những lời lẽ khó nghe nhất cũng từng nghe. Bây giờ chỉ là tờ báo mà thôi, hai bên thậm chí còn chưa gặp nhau, những từ ngữ in trên mặt báo gần như không có sức sát thương gì. Từ khi được anh Chiêu Mưu đưa về nhà, ai mắng chửi cậu thì đều bị anh Chiêu Mưu đánh trả, Tô Vân Ôn bị đuổi khỏi biệt thự, Vương Chiêu Vân bị tát, bây giờ chỉ là vài lời trên báo, anh Chiêu Mưu cũng đang đứng ra bảo vệ cậu, không muốn cậu nhìn thấy những thứ này. Quý Liên Hoắc cúi đầu, vùi mặt vào cổ anh, khóe môi nở nụ cười. "Đồ ăn nguội hết rồi." Vương Chiêu Mưu giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Quý Liên Hoắc, nói giọng ôn hòa: "Ăn cơm đã." Quý Liên Hoắc quyến luyến buông người trước mặt ra, ngồi vào bàn làm việc, vừa ngắm Vương Chiêu Mưu, vừa ăn ngấu nghiến. Máy tính của cậu còn đang bật, Vương Chiêu Mưu di chuyển con chuột trở lại vị trí ban đầu trên bàn, xem nội dung trên đó. Đây là một kế hoạch để giải quyết tình trạng các dòng trạng thái ngày càng tăng của Huxin, để giảm áp lực kiểm duyệt, một chương trình được xây dựng để bắt lấy các từ ngữ nhạy cảm, để kiểm duyệt viên ưu tiên kiểm duyệt thủ công. "Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nuốt thức ăn trong miệng rồi nói: "Anh thấy kế hoạch này thế nào?" "Giải pháp này chỉ hữu ích cho văn bản, nhưng trong tương lai vẫn còn nhiều hình ảnh, hình ảnh động và thậm chí là video." Vương Chiêu Mưu đứng trước bàn làm việc, cúi xuống nhìn màn hình máy tính, di chuyển con chuột. Quý Liên Hoắc cầm hộp cơm, vừa quay đầu đã thấy đường cong cơ thể của người kia, má cậu lập tức đỏ bừng. Cơm trong tay có vẻ ngon hơn. Cậu đỏ mặt, mắt không chớp nhìn bóng dáng trước mắt, tay xúc cơm vào miệng. Vương Chiêu Mưu đọc xong toàn bộ kế hoạch, đứng thẳng người dậy nhìn về phía Quý Liên Hoắc: "Nội dung trạng thái trên Huxin trong tương lai sẽ ngày càng nhiều, chỉ xét duyệt thủ công thôi là không đủ, giải pháp này là điểm khởi đầu tốt." "Dạ." Quý Liên Hoắc đỏ mặt gật đầu, thấy anh Chiêu Mưu nhìn vào tay mình, cậu cũng cúi đầu nhìn, phát hiện hộp cơm đã trống rỗng. Vương Chiêu Mưu mắt cười lấp lánh, chậm rãi bước tới, nói nhẹ nhàng như gió xuân: "Há miệng." Quý Liên Hoắc đỏ mặt, há miệng, ánh mắt ngây thơ. Vương Chiêu Mưu lấy thứ gì đó từ trong túi áo vest ra, bóc lớp bao bì bên ngoài, đưa đến bên môi Quý Liên Hoắc, bỏ vào miệng cậu. Quý Liên Hoắc ngậm miệng, nếu được hương vị trong miệng, kẹo mềm hương nho, ngọt ngào và thơm ngon.