Lợi nhuận hàng tháng của Huxin đạt đến 30 triệu, con số này về cơ bản nằm trong dự đoán của Vương Chiêu Mưu. Hơn nữa không gian quảng cáo của Huxin tháng trước đều dành riêng cho tập đoàn Vương Thị và công ty bất động sản của anh, nếu cho thuê không gian quảng cáo, lợi nhuận có thể lên tới hơn 30 triệu. Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú người thương không chớp mắt, tưởng chừng như cái đuôi sau lưng cũng như bất động, chỉ chờ nghe được lời khen ngợi của chủ nhân. "Em là sinh viên, cũng là doanh nhân tài năng nhất mà tôi từng gặp." Nụ cười lấp lánh trong mắt, Vương Chiêu Mưu lướt lòng bàn tay qua một bên mặt Quý Liên Hoắc, trượt xuống dọc theo đường quai hàm, bốn đầu ngón tay dán sát cằm, ngón tay cái nhẹ nhàng giữ môi cậu, ấn xuống một chút. Quý Liên Hoắc cúi đầu, nhận lấy nụ hôn như một phần thưởng. Trong mắt đong đầy thỏa mãn, cậu cẩn thận hưởng thụ phần thưởng, không nhịn được tiến lên, vươn tay ôm lấy thắt lưng Vương Chiêu Mưu, càng ngày càng ép chặt lại. Sau một nụ hôn dài triền miên, Quý Liên Hoắc cúi mắt nhìn đôi môi đang rời khỏi mình, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào, hôn từng chút một. "Chiêu Chiêu, em sẽ chiến thắng cho anh thấy, nhà họ Lãnh sẽ là của anh, em cũng là của anh." "Tiếp tục cố gắng." Cảm nhận được bàn tay vô thức nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng dưới lớp áp vest, Vương Chiêu Mưu vỗ nhẹ vào má Quý Liên Hoắc, môi nở nụ cười. "Đây là văn phòng." Quý Liên Hoắc đỏ mặt, miễn cưỡng rút tay về. Hôm nay Chiêu Chiêu không mặc ghi lê, qua lớp áo sơ mi, gần như có thể cảm nhận được làn da bên trong. "Nhớ cho Chiêu Vân nghỉ ngày mai, bảo nó về nhà." Vương Chiêu Mưu cầm hộp cơm rỗng trên bàn đưa cho Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc tự giác nhận, đến lúc nhận ra thì đã rời khỏi văn phòng của Vương Chiêu Mưu. Cậu đứng đó hồi lâu, tay cầm hộp cơm rỗng, nhìn tấm biển kim loại ghi "Văn phòng tổng giám đốc" trên cánh cửa trước mặt, bất giác nâng tay chạm vào ba chữ "tổng giám đốc". Anh Chiêu Mưu là tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị, bây giờ cậu đã có công ty riêng, vậy có phải là khoảng cách đã rút ngắn hơn không? Nghĩ đến khi dâng nhà họ Lãnh cho anh Chiêu Mưu là anh sẽ thực hiện một điều ước của mình, Quý Liên Hoắc không giấu được nụ cười, cầm hộp cơm rỗng, xoay người đi ra khỏi tòa nhà văn phòng của tập đoàn Vương Thị. ××× Vương Chiêu Vân không hiểu sao lại được một ngày nghỉ, thấy ánh mắt ghen tị của đồng nghiệp, cậu ta lo lắng gõ cửa văn phòng sếp, rồi thấy Quý Liên Hoắc nghiêm mặt ngồi sau bàn làm việc thì đứng thẳng người. "Anh Quý, à không, sếp Quý!" Vương Chiêu Vân tỏ thái độ tích cực khác thường: "Tôi không nghĩ mình cần nghỉ phép, tôi muốn làm thêm giờ." Quý Liên Hoắc ngước lên nhìn Vương Chiêu Vân, mặt vô cảm: "Cậu đã nói với ba mẹ chuyện cậu làm việc ở đây chưa?" Vương Chiêu Vân nuốt nước bọt, nhìn sếp Quý trước mặt. Tuy tuổi tác của hai người gần bằng nhau nhưng Quý Liên Hoắc luôn có khí chất lạnh lùng thờ ơ bẩm sinh, hoặc có thể do mình biết những gì người này từng trải qua trong quá khứ, nên hễ cứ thấy Quý Liên Hoắc là lại cảm thấy người này tỏa ra một khí thế tàn nhẫn độc ác của một kẻ bò ra khỏi vũng bùn, từng bước kéo lê dấu chân của mình, giẫm đạp những kẻ từng sỉ nhục mình dưới chân. Vương Chiêu Vân không dám nhìn vào mắt Quý Liên Hoắc, các đồng nghiệp đều nói rằng mắt của Quý Liên Hoắc rất đen, u ám đến mức mọi người không dám nhìn thẳng vào. Đặc biệt là khi Quý Liên Hoắc mặt vô cảm, khóe môi mỏng hơi trễ xuống, đường nét sắc sảo cùng đôi mắt đen sâu thẳm khiến cậu trông vừa đẹp trai vừa đáng sợ. Nghĩ đến chuyện lần trước mình đã mắng người này, Vương Chiêu Vân không khỏi dựng tóc gáy. Nghe Quý Liên Hoắc hỏi, cậu ta cúi đầu, hạ giọng rụt vai: "Tôi, tôi chưa nói." "Đi về nói với họ." Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Vân, ghìm giọng nói: "Đừng gây phiền phức cho anh Chiêu Mưu." "Tôi biết rồi sếp Quý." Vương Chiêu Vân rụt rè rời khỏi văn phòng, xoa xoa cánh tay thật nhanh. Vì sếp đã nói thế, Vương Chiêu Vân đành phải về nhà, trên đường đi lại cà kê mua một ít thuốc bổ, đi đi lại lại ở cổng hồi lâu nhưng không đủ can đảm đẩy cửa vào. Trước đây Vương Chiêu Vân không dám gọi điện cho cha mẹ vì sợ họ sẽ mắng, cấm mình làm công việc chơi thử game, rồi không những buộc mình phải nghỉ việc mà còn lôi mình trở lại Trung học số 1 Tô Thành để tiếp tục ôn thi. Cậu ta thực sự không muốn ôn thi lại nữa. Vương Chiêu Vân ngồi ở cửa nhà hồi lâu, đang lúc giãy dụa thì cửa kẽo kẹt mở ra, Vương Chiêu Vân quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ông Vương đang định đi ra ngoài. Hai người cùng im lặng, ông Vương lặng lẽ lui ra sau, đóng cửa lại, Vương Chiêu Vân thấy vậy vội vàng đứng dậy gõ cửa. "Ba, con sai rồi." Cánh cổng đột nhiên bị đẩy ra lại, Vương Chiêu Vân nhìn thấy ông Vương cầm một cây gậy gỗ trên tay lao ra với vẻ mặt hung dữ. "Ba!" Vương Chiêu Vân trợn to mắt, quyết đoán dứt khoát thuần thục bỏ chạy: "Bình tĩnh nào!" Ông Vương đuổi theo, vung vẩy cây gậy trên tay, chỉ mong đánh thằng con nổi loạn này kêu au áu lên thì thôi. "Hoằng Tiến!" Dì Tống nghe thấy tiếng động ngoài cửa, vội vàng chạy ra theo mà không kịp thay giày. "Ba giữ gìn hình tượng, chú ý sức khỏe!" Vương Chiêu Vân chạy chậm lại, vòng theo hướng về nhà, vừa chạy vừa né tránh: "Cẩn thận cái eo!" Ông Vương một tay ôm eo, tay kia vung gậy, trừng mắt nhìn: "Thằng nghịch tử! Sao mày dám quay lại!" "Con, con có lý do." Vương Chiêu Vân nhảy trái nhảy phải vào trong sân: "Con ra ngoài làm việc!" "Mày còn dám nói!" Ông Vương giận đau cả ngực, lại vung gậy đánh. Vương Chiêu Vân trốn sau cây đào, cố giải thích: "Con thật sự không muốn ôn thi lại nữa!" Ông Vương xông lên đánh Vương Chiêu Vân, cây gậy đập vào cây đào khiến lá cây thi nhau rụng xuống, nhưng ngay cả tóc của Vương Chiêu Vân cũng không hề hấn gì. "Mày không học thì muốn làm gì?" Ông Vương vẫn không bớt giận: "Mày chẳng làm được cái quái gì cả, mà chỉ chọn những món ăn ngon nhất, mày muốn lên trời hay xuống đất hả!" "Con làm người chơi thử game!" Vương Chiêu Vân lấy hết can đảm lên tiếng: "Con đã là nhân viên chính thức rồi, còn có bảo hiểm đầy đủ nữa!" "Chơi thử game?" Ông Vương nghe vậy thì cười khẩy: "Tao thấy mày chỉ muốn tìm cớ để chơi thôi!" "Con nói thật mà!" Vương Chiêu Vân cao giọng hơn, bước tới trước mặt cha: "Nếu ba không tin ba hỏi Quý Liên Hoắc, con đã là nhân viên chính thức của Huxin rồi!" "Mày còn dám làm việc cho thằng đó?" Ông Vương tức giận định vung gậy xông lên, dì Tống đứng cạnh thấy Vương Chiêu Vân không thèm né tránh nên vội kéo con sang một bên. Vương Chiêu Vân lần này lại rất bướng bỉnh, dù mẹ có kéo thế nào cũng không chịu tránh: "Con rất thích công việc hiện tại, con đã tìm thấy giá trị của mình!" Dì Tống không kéo được con trai, bàn tay kéo Vương Chiêu Vân trượt ra, cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước theo quán tính. Nhìn thấy thân thể vợ mất thăng bằng sắp ngã xuống hồ cá chép, ông Vương không thèm quan tâm đến Vương Chiêu Vân nữa, nhanh chóng bước tới kéo vợ lại. Ông Vương bước về phía trước vài bước, nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì chân vấp phải một tảng đá cảnh bên cạnh hồ cá chép, đột nhiên mất thăng bằng, bản thân sắp ngã xuống hồ đến nơi. Vương Chiêu Vân quay đầu lại, vội vàng đưa tay nắm lấy cha mình, túm áo ông Vương cố gắng kéo ông lên. "Ba..." Vương Chiêu Vân dùng hết sức lực, mặt cũng méo mó hẳn đi: "Ba lại tăng cân rồi..." Có tiếng áo bị xé rách, dì Tống vội vã tiến lên, cùng con trai kéo chồng. Sau một loạt biến cố, ông Vương tay che ngực, mặt đỏ bừng, dì Tống dìu chồng vào nhà tìm thuốc, Vương Chiêu Vân chột dạ gãi đầu, xách thuốc bổ đã mua vào nhà theo. "Ba mẹ, con thích công việc chơi thử game này, đúng là do con may mắn gặp được, nhưng cũng đã thành công nhờ nỗ lực của chính mình, con không muốn ôn thi lại nữa, con muốn đi làm." Vương Chiêu Vân đứng trước mặt cha mẹ với vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu ba mẹ lại bắt con đi ôn thi lại, con vẫn sẽ chạy đến đó làm những gì con thích, con sẽ không bỏ cuộc!" Nghe xong những lời này, ông Vương ho liên hồi, dì Tống nhíu mày, ra hiệu bằng mắt cho con trai ngừng nói. Vương Chiêu Vân cắn môi dưới, lấy một xấp tiền từ trong túi ra đặt lên bàn: "Đây là tiền lương tháng trước của con, con giữ lại không tiêu, để dành hiếu thảo với ba mẹ, con đã trưởng thành rồi, con muốn làm công việc mà con thích." Dì Tống liếc nhìn chồng, lặng lẽ đứng dậy kéo Vương Chiêu Vân ra khỏi cửa, lo lắng hạ thấp giọng: "Chiêu Vân, công việc của con cụ thể là gì?" Nghe mẹ mình chịu tìm hiểu, mắt Vương Chiêu Vân sáng lên: "Giống như kiểm tra chất lượng sản phẩm, nhà máy sản xuất ra sản phẩm, cần có người kiểm tra chất lượng của chúng, đối với những người phát triển trò chơi, game chính là sản phẩm của họ, họ cũng cần người kiểm tra chúng thật cẩn thận." Nghe vậy, dì Tống mới hiểu ra đôi chút. Nhìn đứa con trai trước mặt, ánh mắt dì Tống dịu lại, bà lấy chiếc ví thêu từ trong túi ra. "Mẹ, không cần đâu, con đang kiếm tiền mà." Vương Chiêu Vân cười tươi: "Con sẽ kiếm thật nhiều tiền, để phụng dưỡng ba mẹ!" Dì Tống nghe vậy, nhìn đứa con trai nay đã cao hơn mình, mắt đỏ hoe. "Mẹ sẽ nói với ba con về chuyện này." Dì Tống giơ tay lau nước mắt: "Con biết ông ấy mà, rất khó tiếp nhận những điều mới mẻ." "Con biết." Vương Chiêu Vân ưỡn ngực như một người đàn ông: "Con sẽ không giận, con hiểu ba, con sẽ chứng minh cho ba thấy đây là một công việc chính đáng." Dì Tống nhìn con trai, đôi mắt ngấn nước, nhưng đầy vẻ nhẹ nhõm. Sau khi tiễn con trai đi, dì Tống lau nước mắt rồi quay vào nhà, thấy chồng đang đứng trên cân với vẻ mặt nghiêm trọng. Dì Tống không nhịn được cười. Ông Vương nghe thấy tiếng động, lúng túng bước xuống khỏi cân, đặt một tay lên cân, giả vờ như không làm gì cả. "Em nói xem, Kỳ Yên bỏ công việc ổn định để làm nhà thiết kế trang sức, bây giờ Chiêu Vân cũng thế, chơi thử game cái gì chứ." Ông Vương nhìn cái kim trở về vị trí cũ, bước về phía sô pha ngồi xuống. "Ngay cả Chiêu Mưu cũng đòi làm công ty bất động sản của riêng mình, bọn trẻ này thật là..." Ông Vương lắc đầu liên hồi. "Đừng nói Chiêu Mưu, Chiêu Mưu làm bất động sản cũng rất thành công còn gì, em thường nghe mọi người nhắc đến Chung cư Xuyên Hải, còn có Thịnh Thế Hoa Cảnh mới xây, cái nào cũng tốt, mà anh còn nói nó!" Dì Tống nhìn chồng với vẻ trách móc. Ông Vương giơ tay gãi mặt, không đáp lời được. Doanh số bán hàng của Chung cư Xuyên Hải cùng Thịnh Thế Hoa Cảnh mới xây đúng là rất tốt, gần như đã bán hết ngay khi vừa mở bán, thậm chí đám họ hàng nhà họ Vương cũng để mắt đến Chung cư Xuyên Hải, điều đó đủ để chứng tỏ nó tốt, ông Vương biết rõ là vậy. Nghĩ rằng con trai mình có thể tạo dựng tên tuổi trong ngành bất động sản, những người bạn cũ trò chuyện với ông đều khen ngợi không dứt lời, ông Vương cũng không nén được đắc ý, không hổ danh con trai mình! Đang suy nghĩ, ông Vương chợt nhớ ra điều gì đó, bèn đứng dậy đi lên phòng làm việc, lấy hợp đồng đặt cược ra xem, sau đó tính toán thời gian, thấy chỉ còn hơn ba tháng nữa là hết thời hạn cược. Nghĩ đến đây, ông Vương không khỏi nhíu mày. Ông đã nhờ người có chuyên môn ước tính về Chung cư Xuyên Hải, tuy là bất động sản cao cấp nhưng số lượng nhà không nhiều, lợi nhuận có thể đạt khoảng 170 triệu, nhà của Thịnh Thế Hoa Cảnh thắng về số lượng, nhưng vẫn chưa đưa ra thị trường toàn bộ, kể cả có bán hết thì lợi nhuận tối đa cũng chỉ là 200 triệu, vẫn còn cách ít nhất 100 triệu so với mục tiêu 500 triệu. Vương Chiêu Mưu là người nghiêm túc, nếu thật sự thua, nhất định sẽ thực hiện theo điều khoản trong hợp đồng, mà nếu thật sự từ bỏ ngành bất động sản, đừng nói là Vương Chiêu Mưu, chính ông Vương cũng thấy đáng tiếc. Vậy thì phải làm sao? Ông Vương không khỏi lo lắng, muốn gọi điện thoại hỏi thăm, nhưng lại nghĩ nếu Chiêu Mưu hiểu lầm ý mình thì chẳng phải còn tệ hơn sao. Ông Vương thở dài liên tục, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cuối cùng tự làm mình sốt ruột thêm. ××× Vương Chiêu Vân vừa trở về công ty liền phát hiện bầu không khí trong công ty có gì đó kỳ lạ, lén lút hỏi thăm đồng nghiệp, nhưng họ đều hạ giọng, vẻ mặt lo lắng. "Tin tức từ trên truyền xuống, lệnh cho khu Thế giới của Huxin phải chấn chỉnh." "Tại sao?" Vương Chiêu Vân hơi sốt ruột. "Một số người dùng vì muốn kiếm được phần thưởng nên đã đăng những trạng thái hơi ấy ấy." Đồng nghiệp tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Thực ra tôi cũng xem qua rồi, cũng thấy có cái quá đáng."