Độc Lang mềm nhũn cả chân. Nó thề, nó chỉ đơn thuần là muốn tìm một chỗ để nằm sấp xuống nghỉ ngơi thôi mà! Với lại, nó là sói! Không phải người, thì làm sao mà biết cách bái Phật chứ?
Nhưng Phương Chính đã nói toạc ra như vậy, Độc Lang cũng là một con sói thông minh, hiểu được ý tứ của Phương Chính, đành kiên trì lê bước vào trong Phật Đường.
Lưu Đào và Ngô Hải nhìn nhau, rồi cũng vội vàng đuổi sát theo sau.
Phương Chính mỉm cười, chậm rãi, ung dung đi theo.
Độc Lang tiến vào Phật Đường, vắt óc suy nghĩ, thân là một con sói, thì phải làm thế nào mới được xem là bái Phật đây! Càng nghĩ, nó càng thấy chẳng có vị sói tổ tông nào truyền lại cho nó cái môn kỹ nghệ này cả! Hết cách, nó đành dùng sức ở hai chân trước, cố gắng đứng thẳng người lên!
Lưu Đào, Ngô Hải và cả người thợ quay phim đứng bên cạnh đều đồng loạt trợn tròn cả mắt! Trong đầu họ cùng lúc nảy ra một ý nghĩ: "Con sói này sẽ không phải thật sự muốn bái Phật đấy chứ?"
Gần như cùng lúc đó, Độc Lang cố hết sức điều chỉnh cơ bắp toàn thân, rồi "phịch" một tiếng, quỳ rạp xuống! Chỉ có điều nó đứng không vững, nên nửa thân trên cũng theo đó mà chúi xuống, "phịch" một cái nữa, cái cằm đập mạnh xuống đất, nước mắt cũng sắp sửa trào ra đến nơi rồi...
Phương Chính thấy vậy, khẽ nhếch miệng, thầm nhủ: "Khá lắm, chịu khó chịu khổ như vậy cơ à? Buổi tối nhất định phải cho thêm đồ ăn mới được!"
Lưu Đào thì nuốt một ngụm nước bọt, nói:
"Không cần phải thành kính đến mức này đâu nhỉ? Chậm một chút không được sao?"
Độc Lang liếc mắt nhìn Lưu Đào một cái, thầm nghĩ: "Ta cũng muốn lắm chứ..."
Độc Lang cứ liên tục lặp đi lặp lại màn "giày vò" này đến ba lần. Lưu Đào và Ngô Hải thì đã triệt để đứng hình, mắt trợn tròn không khép lại được. Cuối cùng, Độc Lang đứng dậy, nhìn qua mấy nén hương. Hương loại thường thì quá nhỏ, nó không dùng được. Hương loại tốt thì lại quá đắt, với sự hiểu biết của nó về Phương Chính, nếu nó dám động vào loại hương đó, chắc chắn sẽ bị cắt xén phần ăn! Thế là, Độc Lang vẫy đuôi một cái, tỏ ý sói ta đây cũng chỉ có thể làm được đến thế này thôi, còn lại thì thực sự bất lực rồi.
Độc Lang đi ra. Lưu Đào và Ngô Hải đang đứng chặn ở cửa thấy vậy, vội vàng tránh sang một bên.
Độc Lang lại liếc nhìn hai người một cái nữa, rồi thản nhiên đi ra khỏi cổng lớn, chạy biến đi đâu mất dạng.
Ba người Lưu Đào, Ngô Hải, và người thợ quay phim đồng thời nuốt nước bọt ừng ực, trong mắt ai cũng ngập tràn vẻ không thể nào tin nổi...
Phương Chính tiến lên phía trước, nói:
"A Di Đà Phật, các vị thí chủ, các vị xem đấy, con sói này thực sự không có quá nhiều quan hệ với bần tăng đâu. Hắn chỉ là một vị khách hành hương của bản tự mà thôi, bản thân hắn vẫn là một con sói hoang."
Lưu Đào cười khổ:
"Chuyện này... Thôi thì, tôi vẫn là nên trở về xin ý kiến cấp trên một chút rồi sẽ nói sau. Tiểu... à không, Đại sư, tôi xin phép cáo từ trước."
Lưu Đào đã muốn đi, Ngô Hải còn có thể nói thêm gì được nữa, cũng vội vàng cáo từ. Một đoàn người vội vội vàng vàng xuống núi.
Phương Chính nhìn theo bóng lưng ba người đi xa, khẽ nhướng mày. Chuyện này chắc chắn không phải là vô cớ, không có lửa thì làm sao có khói được. Tất nhiên là phải có kẻ nào đó đứng sau lưng giở trò đâm chọc, nếu không thì cũng không đến mức kéo cả ngành chấp pháp đến tận đây.
Phương Chính mở Wechat ra, liên hệ với Hầu Tử. So với Vương Hữu Quý ở trong thôn, Hầu Tử ở trên huyện thành hiển nhiên là nắm bắt tin tức nhanh nhạy hơn nhiều.
Phương Chính vừa hỏi một câu, Hầu Tử lập tức trả lời:
"Đại sư, ngài không biết chuyện này sao? Chà, còn không phải là do mấy tên khốn kiếp ở trên huyện thành kia gây ra chứ sao nữa. Ở trên núi thì chịu khổ chịu sở, vừa xuống núi là lập tức đi nói năng lung tung ngay. Còn có thằng nhãi ranh Trần Tĩnh kia nữa, cho đăng một bài báo, thao thao bất tuyệt bôi đen ngôi chùa của ngài. Đối với chuyện này, thằng nhóc đó cũng bỏ ra không ít công sức đấy."
Phương Chính dựa theo lời chỉ dẫn của Hầu Tử, tìm được trang tin tức kia. Quả nhiên, bản thảo mà Trần Tĩnh cho đăng vẫn còn nằm chễm chệ ở đó, phía dưới có đến hơn mấy trăm lượt bình luận. Đối với một tòa báo nhỏ của địa phương, có thể có được nhiều lượt theo dõi như vậy cũng đã xem như là không tệ rồi, bình thường thì cơ bản đều vắng tanh như chùa Bà Đanh.
Ấn mở ra xem thử, Phương Chính lập tức sa sầm cả mặt mày!
Những chuyện mà Trần Tĩnh nói, cũng không hẳn là hoàn toàn bịa đặt, chỉ là viết lăng nhăng một trận, gom góp rất nhiều sự kiện sói tấn công dân làng ở những thôn khác vào, thậm chí còn có cả những chuyện từ thế kỷ trước nữa! Bây giờ lại đào bới ra hết tất cả, rồi đổ hết lên đầu Phương Chính!
Nhưng những chuyện này đều không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, trên núi của Phương Chính thực sự có một con sói! Chỉ riêng chuyện này thôi, cũng đã đủ khiến các ban ngành liên quan phải để ý rồi.
Phương Chính lại tra cứu thêm những điều luật có liên quan, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần xác định được Độc Lang là sói hoang dã, đồng thời nó chưa bao giờ gây ra bất kỳ mối uy hiếp nào đối với dân làng dưới núi, thì chuyện này sẽ có thể trôi qua một cách yên ổn. Sẽ không có ai đến săn giết hay là bắt Độc Lang đi cả.
Còn nếu như Phương Chính muốn nuôi Độc Lang, thì lại có chút phiền phức, trong quá trình đó khó tránh khỏi phải nói dối này nọ... Lại còn phải làm giấy chứng nhận nữa.
Phương Chính không thể xuống núi được, nên giấy chứng nhận các kiểu đều không thể nào làm nổi.
Hơn nữa, có quá nhiều thủ tục rườm rà, hắn dứt khoát từ bỏ ý định đó. Cứ để Độc Lang làm một con sói hoang dã tự do tự tại là được rồi...
Nhưng trong lòng Phương Chính đã có dự tính. Ngày sau, bất kể là ai có hỏi đến, thì con sói này đều không phải là do hắn nuôi, mà chỉ là một vị khách hành hương mà thôi! Chuyện này cũng không hoàn toàn là nói dối, mối quan hệ giữa hắn và Độc Lang thực sự không phải là chủ và thú nuôi, mà ngược lại, còn có chút gì đó rất phức tạp...
Dưới núi, Lưu Đào và Ngô Hải xem như là thê thảm rồi.
"Sói biết bái Phật ư? Tại sao cậu không nói luôn là heo cũng biết leo cây đi chứ?" Hai vị lãnh đạo gần như là dùng cùng một giọng điệu như vậy, đang gầm thét vào mặt hai người.
Lưu Đào nói:
"Cục trưởng, là thật đấy ạ. Tôi đã tận mắt nhìn thấy."
"Thừa dịp tôi còn chưa nổi giận, cậu tự mình ra ngoài mà chịu phạt đi." Vị cục trưởng vừa nói chuyện điện thoại, vừa tức tối quát. Chính phủ đã tốn bao nhiêu công sức để bài trừ mê tín dị đoan, vậy mà cậu nhóc này lại dám chạy tới nói với ông ta là sói biết bái Phật ư? Có đánh chết ông ta cũng không tin!
"Ối chà, anh cũng có gan thật đấy nhỉ? Bảo tôi tự ra ngoài chịu phạt cơ à? Được thôi, anh xong việc về nhà thì nhớ mang theo ba cái bàn phím về đây nhé! Đừng có tưởng tôi không biết, mấy cái bàn phím trong nhà đều bị anh lén lút giấu đi cả rồi đấy!" Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói oang oang của một người phụ nữ.
Cục trưởng Trần mặt mày đỏ bừng, vội vàng ra hiệu cho Lưu Đào đi ra ngoài, đồng thời cũng vội vàng giải thích với bà vợ của mình.
Lưu Đào nào chịu cứ thế mà đi ra ngoài? Như vậy chẳng phải là không giải thích được rõ ràng, lại còn phải chịu phạt một cách oan ức hay sao. Y lập tức lấy máy quay phim ra, cho phát lại ngay trước mặt cục trưởng Trần.
Nhìn thấy cảnh tượng Độc Lang quỳ lạy kia, cục trưởng Trần suýt chút nữa thì đánh rơi cả chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Ông nuốt nước bọt ừng ực, mặc kệ giọng nói oang oang ở đầu dây điện thoại bên kia, lau vội mồ hôi trên trán, nói:
"Em đừng nói thêm gì nữa, anh muốn tĩnh lặng một chút."
"Tĩnh Lặng là con nào? Anh lại còn không cho tôi nói nữa hả? Được lắm! Trần Tam Cường, anh muốn lật trời rồi phải không!"
"Không phải đâu em ơi! Anh nói không phải là Tĩnh Lặng mà em nghĩ đâu! Ý của anh là muốn được yên tĩnh một chút!"
"Yên Tĩnh á? Con gái đầu của lão An phải không? Tốt lắm, hai người các người thông đồng với nhau từ bao giờ thế hả?"
"Em... Ý của anh là, ái chà... Anh đợi em về rồi sẽ biết tay!"
"Tốt, anh còn dám uy hiếp tôi nữa cơ đấy. Được thôi, cứ về đi, rồi xem thử chúng ta ai có thể đánh thắng được ai..."
Lưu Đào thấy vậy, vội vàng tìm cách chuồn đi cho nhanh. Nếu còn ở lại thêm nữa, e rằng sẽ bị giết người diệt khẩu mất.
Ở một bên khác, Ngô Hải có phần may mắn hơn Lưu Đào một chút. Sau khi lấy đoạn băng ghi hình ra cho phát lại, vị cục trưởng của viên cảnh sát này lập tức trầm ngâm hồi lâu, rồi bảo anh ta cứ chờ tin tức.
Trên mạng cũng có một đám người đang dài cổ ngóng trông tin tức, kết quả, ngày thứ hai không có động tĩnh gì, ngày thứ ba cũng không có động tĩnh gì...
Đợi đến ngày thứ tư, Phương Chính lại nghênh đón một nhóm khách mới.
Trần Tam Cường đích thân dẫn theo một đoàn người xe kéo đến Nhất Chỉ tự. Trong đoàn có cả chuyên gia, có cả lãnh đạo. Lúc đến nơi, cả đám đều mang trong lòng đầy vẻ hoài nghi, xông thẳng vào chùa, định bụng sẽ hỏi cho ra nhẽ đủ điều.
Kết quả, còn không chờ họ kịp mở lời hỏi han, Độc Lang đã lại một lần nữa xông vào chùa, rồi thành thục quỳ lạy một phen!
Tất cả mọi người đều trợn tròn cả mắt!
Sau đó Độc Lang vẫy vẫy đuôi, bỏ đi!
Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một đống lớn những câu hỏi vừa mới chực chờ nơi khóe miệng, tất cả đều đã biến thành một dấu chấm hỏi to tướng! Họ đã không còn biết nên hỏi cái gì mới phải nữa rồi.
Đến ngày thứ năm, cuối cùng phía chính phủ cũng đưa ra một thông báo chính thức:
"Sau khi đã tiến hành xác minh, trên núi Nhất Chỉ quả thực có một con sói. Nhưng con sói này là sói hoang, không phải do tăng nhân trong chùa nuôi dưỡng. Xin quý vị chớ nghe nhầm rồi lại đồn bậy."