Giờ khắc này, Hầu Tử đã lái xe đi rồi, tự nhiên không thể nào xem điện thoại được.
Phương Chính thấy Hầu Tử không trả lời, đắc ý rủ rê Độc Lang vừa mới lén lút chạy về cùng mình đi ra ngoài chụp ảnh, chơi đùa một trận. Tâm trạng tốt, nên chơi gì cũng thấy vui vẻ!
Phương Chính nổi hứng ham chơi, lấy mấy thanh gỗ chắp vá lung tung lại với nhau, buộc thêm dây vào mặt dưới, thế là một chiếc xe trượt tuyết đơn sơ lập tức xuất hiện. Một tay hắn tóm lấy Độc Lang đang âm mưu chạy trốn, buộc chặt lại, rồi hô một tiếng: "Giá!"
Độc Lang mang theo nỗi ấm ức vô biên mà cắm đầu phi nước đại, vừa chạy vừa gào lớn:
"Ta nghe hiểu được tiếng người mà, ngươi nói chuyện bình thường có được không? Ta không phải ngựa, cũng không phải lừa, ta là sói!"
"Tốt, giá!"
"Ta là sói!"
"Giá! Giá! Giá!"
"Ngươi..."
...
Sau khi về đến huyện thành, Ngô Trường Hỉ lập tức nhận được điện thoại của tòa soạn, bảo ông trở về làm việc. Ngô Trường Hỉ mừng đến toác cả miệng, vội vàng tạm biệt Hầu Tử, Bàn Tử rồi chạy đi săn tin.
Bàn Tử và Hầu Tử thì vì miếng ăn, nên ra sức tuyên truyền trong vòng bạn bè rằng vị hòa thượng ở Nhất Chỉ tự trên núi Nhất Chỉ thần kỳ đến mức nào.
Sau khi trở lại tòa soạn, việc đầu tiên Tỉnh Nghiên làm chính là viết bản thảo. Mặc dù tất cả những gì chứng kiến hôm nay có rất nhiều điều khiến cô không thoải mái, nhưng không thể không thừa nhận, hôm nay cô đã được chứng kiến một trận kỳ tích!
Trần Tĩnh cũng đang viết bản thảo, nhưng anh ta lại đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để viết về Phương Chính như một tên hòa thượng lưu manh... Càng nghĩ, y càng thấy tuyệt đối không thể viết về chuyện so tài được, thực lực của người ta rành rành ra đó, hơn nữa, chắc chắn Âu Dương Hoa Nhĩ sẽ chủ động thừa nhận thua cuộc, có nói thêm gì cũng chỉ là tự vả vào mặt mình mà thôi.
Thế là Trần Tĩnh nhắm mũi dùi vào Độc Lang.
"Hòa thượng thả sói cắn người, dân làng dưới núi lòng người hoang mang..."
Thái Phương thì lại đang cắn đầu bút, cẩn trọng cân nhắc từng câu chữ, trên cơ bản là đang viết bản thảo này với một tâm thế hoàn toàn tả thực...
Trong huyện thành, đám người có ông Nhậm Kiều An mặt bánh chưng lúc đi thì cùng nhau kéo đến, sau khi ôm một bụng tức giận trở về, cũng nhao nhao dùng đủ các loại tài khoản mạng xã hội để bắt đầu bôi xấu Nhất Chỉ tự.
Suy cho cùng, tin đồn trên mạng xã hội lan nhanh hơn tin tức chính thống. Ông Nhậm Kiều An mặt bánh chưng vừa mới đăng bài lên trang cá nhân, đã có không ít người nhìn thấy, rồi theo đó mà bình luận rôm rả.
"Đã sớm nói rồi, thời loạn thì đạo sĩ xuống núi cứu đời, hòa thượng thì đóng cửa tránh họa. Thời thịnh thì đạo sĩ quy ẩn núi sâu, hòa thượng lại xuống núi xin tiền. Thời buổi này tuyệt đối không thể tin được hòa thượng!"
"Vị hòa thượng này quả thực vô sỉ đến cùng cực, vô duyên vô cớ thả sói cắn người, thật sự quá đáng ghét."
"Tôi thật muốn biết, người bình thường có thể tùy tiện nuôi loại dã thú này được sao? Chẳng lẽ không có ai quản lý à? Quan chức địa phương cũng quá vô trách nhiệm rồi!"
"Đúng vậy, chẳng lẽ không ai đứng ra xử lý chuyện này sao?"
Ông Nhậm Kiều An mặt bánh chưng nhìn thấy chủ đề bàn luận đang dần thay đổi, một ý nghĩ chợt lóe lên, y lập tức châm dầu vào lửa, thậm chí còn gọi điện đến cả cục kiểm lâm địa phương, rồi đủ các loại tổ chức như tổ chức bảo vệ động vật, đúng là chỉ sợ sự việc không đủ ầm ĩ!
Ngày thứ hai, Trần Tĩnh vừa cho đăng bản thảo của mình lên, các diễn đàn vốn đang thảo luận xem việc nuôi sói trong chùa có hợp quy củ hay không, giờ đây triệt để vỡ tổ!
"Cái gì? Hòa thượng này vậy mà thật sự thả sói cắn người ư? Tin tức đã đăng lên rồi kìa! Không tin thì mọi người cứ vào mà xem!"
"Tin tức còn nói, con sói này thường xuyên xuống núi trộm gà bắt chó, khiến dân làng vô cùng hoang mang."
"Chẳng phải có tin tức nói, mấy năm trước, có dân làng lên núi đã bị sói cắn chết hay sao."
"Còn có người ở trong thôn bị sói tấn công nữa."
"Hòa thượng này đúng là tội nghiệt ngập trời mà!"
...
Mà bản thảo của Tỉnh Nghiên và Thái Phương lại bị giữ lại ngay thời khắc then chốt!
"Cái gì? Muốn cho đăng trễ hơn một chút ư?" Tỉnh Nghiên ngạc nhiên.
"Tôi cần một lý do." Thái Phương tức giận nói.
"Đây là ý của các vị lãnh đạo. Tòa soạn cần những tin tức lớn, có sức ảnh hưởng. Hiện tại Nhất Chỉ tự đang là mục tiêu công kích, cứ để bọn họ mắng chửi thêm một thời gian nữa, chờ đến khi độ nóng của sự việc tăng lên, chúng ta hãy đưa tin làm sáng tỏ. Đến lúc đó, tin tức này chính là một quả bom lớn!" Lãnh đạo hồi đáp.
Tỉnh Nghiên và Thái Phương đều đưa ra ý kiến phản đối. Tin tức là phải phản ánh đúng sự thật, phải có tính thời sự, tính chân thực, sao có thể lẫn lộn trắng đen như vậy được?
Kết quả, tất cả đều bị bác bỏ.
Phương Chính nào hay biết chuyện mình nuôi sói đã khiến dưới núi náo loạn đến tận trời. Nhưng hắn biết, phiền phức đã tìm đến cửa rồi!
"Phương Chính có ở đó không?"
Trước cổng chính, hai vị cảnh sát đi tới. Một người là người quen cũ, Ngô Hải, người còn lại thì mặc một bộ đồng phục kiểm lâm, Phương Chính không hề quen biết. Đằng sau họ còn có một người nữa, tay cầm theo một chiếc máy quay phim.
"A Di Đà Phật, hai vị thí chủ có chuyện gì ạ?" Phương Chính chắp tay trước ngực, lòng có chút khó hiểu, hỏi.
"Đại sư, lại gặp mặt rồi. Là thế này, nghe nói cậu có nuôi một con sói ở trên núi? Vị này là một đồng chí bên chi cục kiểm lâm. Căn cứ theo luật pháp của quốc gia, cậu không được phép nuôi sói ở nơi này, cho nên…" Ngô Hải buông thõng hai tay, tỏ vẻ chuyện này có chút phiền phức. Sau một loạt những sự việc liên quan đến Hàn Khiếu Quốc, Ngô Hải đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Phương Chính, tiếng "đại sư" này gọi ra vô cùng chân thành.
Phương Chính nghe xong lập tức có chút sốt ruột. Tên Độc Lang này tuy có hơi lười biếng, lại còn rất gian manh, nhưng quả thực là một người bạn tốt của hắn. Trên đỉnh núi rộng lớn này chẳng có một ai, hắn cũng chỉ có mỗi Độc Lang bầu bạn. Nếu để nó bị bắt đi, chẳng phải là hắn sẽ phải nói chuyện với cục đá mỗi ngày hay sao?
Quan trọng nhất, chính là Độc Lang vốn là sói hoang. Hắn cũng không muốn Độc Lang bị bắt đi, rồi bị nhốt lại trong vườn bách thú, sống một cuộc sống mất tự do, sống không bằng chết!
Nhưng Phương Chính không thể tùy tiện nói dối được. Có điều, một ý nghĩ chợt lóe lên, hắn lắc đầu nói:
"Hai vị thí chủ, e rằng các anh đã hiểu lầm rồi. Bản tự quả thực có một con sói thường xuyên đến đây khấu đầu lạy Phật, ăn uống miễn phí. Nhưng bản tự trước nay chưa từng nuôi sói bao giờ..."
Phụt!
Lưu Đào bên cục kiểm lâm nghe xong, lập tức không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
"Ngô Hải, đây chính là vị đại sư mà anh nói đấy hả? Thế này cũng quá là ăn nói hàm hồ rồi đấy? Sói mà cũng biết khấu đầu lạy Phật ư? Sao không nói luôn là sói còn có thể tụng kinh nữa đi?"
Ngô Hải cũng cười khổ:
"Đại sư, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Thú cưng trong nhà mà phải bị mang đi, thì ai cũng sẽ không vui vẻ gì. Nhưng lời này của cậu cũng quả thực quá khó tin rồi."
Lưu Đào cũng nói:
"Tiểu hòa thượng, cậu cũng đừng quá lo lắng. Nếu như cậu nuôi nó từ nhỏ, thì cậu cứ khai báo rõ ràng lai lịch của nó. Còn nữa, chúng tôi sẽ kiểm tra mức độ dã tính của nó. Nếu như dã tính và năng lực sinh tồn nơi hoang dã của nó vẫn còn, chúng tôi sẽ mang nó đi thả về tự nhiên, chứ không bắt giữ đâu. Đương nhiên, nếu như nó không còn khả năng sinh tồn nơi hoang dã nữa, chúng tôi chỉ có thể đưa nó đến vườn bách thú thôi. Nuôi nó ở chỗ này thực sự không an toàn, dưới núi lại còn có bao nhiêu dân làng như vậy nữa chứ."
Phương Chính nghe xong, lập tức thấy yên tâm phần nào. Độc Lang vốn là sói hoang dã, năng lực sinh tồn nơi hoang dã của nó còn mạnh hơn cả Phương Chính nhiều. Nhưng mà, bị cảnh sát mang đi ư? Chuyện này lại có chút rắc rối rồi.
Phương Chính nói:
"A Di Đà Phật, con sói kia chỉ là một vị khách hành hương của bản tự, cũng giống như các vị thí chủ đây vậy, bần tăng không có quyền làm chủ cho hắn."
"Tiểu hòa thượng, cậu nói như vậy thì đúng là không có ý nghĩa gì cả... Ờ, đây có phải là con sói kia không?" Lưu Đào còn đang định nói thêm gì đó thì từ phía sau lưng, một con Đại Lang lông bờm màu bạc trắng từ từ đi tới, mí mắt nó khẽ nhấc lên, còn ném cho viên cán bộ kia một ánh mắt đầy vẻ khinh miệt! Cái trình độ nhân tính hóa ấy, dọa cho Lưu Đào phải nuốt ngược ngay câu nói định thốt ra vào lại trong bụng.
Độc Lang trước nay vẫn không chạy đi đâu xa. Có người đến, nó lập tức quay lại xem xét một chút, xem thử vị Hộ Pháp đệ nhất của Phật môn là nó đây có đất dụng võ hay không, cũng là để chuẩn bị sẵn sàng cho việc tối nay có thêm đồ ăn ngon. Kết quả, xem ra, nó chẳng có việc gì để làm cả!
Phương Chính cũng không biết Độc Lang có hiểu ý mình hay không, bèn lên tiếng nhắc nhở: