Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 86: Dựa vào cái gì phải nghe ngươi?



"Chia gì mà chia? Đại sư, chúng tôi là quyên góp! Ngài là người có bản lĩnh thực sự, mà ngôi chùa này lại quá nghèo nàn. Năm mươi vạn này là chúng tôi xin quyên góp cho ngài, dùng để tu sửa chùa chiền. Đại sư cho chúng tôi số tài khoản ngân hàng đi ạ?" Hầu Tử từng có bài học xương máu, lập tức cắt ngang lời Ngô Trường Hỉ.

Phương Chính nghe xong, trong lòng mừng thầm khôn xiết. Nếu là tiền chia thì hắn không thể nhận, nhưng nếu là quyên góp, tự nhiên là có thể giữ lại. Còn về thẻ ngân hàng, hắn quả thực cũng có một tấm, dùng cũng tiện.

Phương Chính nói:

"A Di Đà Phật, vậy thì xin đa tạ các vị thí chủ."

"Đại sư, ngài xem, sắc trời cũng đã gần trưa rồi. Cơm trưa…" Bàn Tử xoa xoa cái bụng, liếm mép, cười hề hề nói. Ý tứ đã quá rõ ràng, gã này lại đang nhắm vào món Linh mễ của Phương Chính!

Phương Chính mỉm cười, thản nhiên đáp:

"Bản tự chỉ là một ngôi miếu nhỏ, không lo được chuyện ăn ở. Nếu thí chủ đói bụng, vẫn là nên mau chóng xuống núi thì hơn."

Mặt Bàn Tử lập tức xịu xuống:

"Đại sư, thật sự không thể cho ăn một chút nào sao? Dù sao thì chúng tôi cũng đã gánh đầy vại nước cho ngài rồi mà."

Phương Chính lắc đầu:

"Nước thì có thể uống, nhưng cơm thì không được ăn. Lần trước là bởi vì các anh tiêu hao thể lực quá nhiều, cả một ngày chưa có gì vào bụng, nên tôi mới cho các anh dùng bữa, tránh để các anh đói quá mà ngất xỉu lại trên núi. Lần này, mấy vị vẫn nên xuống núi thì hơn. Nếu muốn vào chùa dùng cơm, thì hãy đợi đến lúc bản tự được thăng lên làm chùa hạng trung rồi hãy đến, lúc đó bao no."

Bàn Tử tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhìn quanh ngôi chùa nhỏ bé, hỏi:

"Đại sư, vậy chùa này đến bao giờ mới được thăng cấp ạ?"

Phương Chính khẽ lắc đầu:

"Chùa chiền muốn thăng cấp phải xem vào lượng hương hỏa và quy mô. Trước mắt mà nói, chính tôi cũng không biết nữa..."

Hầu Tử vỗ vỗ vai Bàn Tử, nói:

"Muốn ăn ấy à, thì trở về rồi nghĩ cách mà hỗ trợ, tuyên truyền danh tiếng cho chùa đi."

Bàn Tử ngẫm nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Đang định cáo từ, gã bỗng nhiên kêu lên:

"Đại sư, tại sao ngài lại không mang giày?"

Tăng y màu trắng của Phương Chính rất dài, lại thêm vì tuyết rơi, mỗi bước chân đều lún sâu vào trong tuyết, vạt áo phủ lên, nên căn bản không ai nhìn ra được Phương Chính không mang giày. Huống chi, lúc trước tất cả mọi người đều đang tập trung xem so tài, ai mà thèm để ý đến chân của Phương Chính chứ?

Nghe Bàn Tử hô lên như vậy, Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ cũng cúi đầu nhìn xuống. Mặc dù không nhìn thấy được bàn chân của Phương Chính, nhưng dấu chân in hằn trên tuyết lại vô cùng rõ ràng, không hề có dấu giày, chính là một dấu chân trần hoàn chỉnh!

"Đại sư, ngài đây là... đang luyện công phu gì vậy ạ?" Hầu Tử kinh ngạc hỏi.

Phương Chính nghe vậy, trong lòng cười khổ không thôi: "Công phu gì chứ? Ta đây luyện là 'bần hàn công'!"

Không có giày bông để mang, chỉ có thể dựa vào năng lực bảo hộ của bộ tăng y màu trắng này mà đi chân trần cho qua ngày... Mặc dù vẫn lạnh thật đấy, nhưng ít nhất cũng sẽ không bị cóng đến chết. Dù sao, so với việc phải mặc vào mấy loại giày rách khác, rồi mất đi sự bảo hộ của tăng y, sau đó bị đông cứng như một con chó, thì thế này vẫn còn tốt hơn nhiều.

Nhưng ngoài miệng Phương Chính lại nói:

"A Di Đà Phật, bần tăng đang tuổi tráng niên, thân thể khỏe mạnh, chút hơi lạnh này có đáng là gì."

"Tôi hiểu rồi! Thanh niên trai tráng một thân một mình, 'hỏa lực' dồn nén! Hắc! Đại sư, có phải ngài đang 'khô hạn' lắm không? Hay là để tôi tìm cho ngài vài cô em gái giúp ngài 'hạ hỏa' nhé? Tôi biết mà, cái chuyện này mà phải kiềm nén thì khó chịu lắm... Ái ái ái..."

Bàn Tử còn chưa nói dứt lời, Phương Chính đã quay người lại, một tay xách bổng gã Bàn Tử nặng hơn chín mươi cân lên, rồi thuận tay ném thẳng ra ngoài cổng. Sau đó, hắn niệm một câu Phật hiệu, nói:

"A Di Đà Phật."

Rầm!

Cổng lớn đóng chặt!

Bàn Tử trợn tròn cả mắt. Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ đi theo ra ngoài thì mặt mày đầy vẻ phẫn nộ, nhìn Bàn Tử chằm chằm. Hầu Tử lại chẳng chút khách khí nào với Bàn Tử:

"Cái đồ miệng thối nhà anh, vừa rồi anh nói năng lung tung cái gì đấy hả? Đại sư là bậc cao tăng đắc đạo, vậy mà anh lại đòi giới thiệu gái gú cho ngài ấy? Đầu óc anh toàn bã đậu hay sao thế?"

Bàn Tử quẹt mũi, chẳng chút hối cải mà nói:

"Tôi đây cũng chỉ là lo nghĩ cho đại sư thôi mà... Cái chuyện tình dục ấy, sao có thể nói không là không được chứ, không tốt cho sức khỏe đâu."

"Không tốt ấy hả? Để xem tôi đánh anh có tốt không nhé! Giờ thì hay rồi, sau này không vào được chùa nữa, thì anh làm sao mà đền cơm nước cho tôi đây!" Hầu Tử cưỡi lên người Bàn Tử, trực tiếp cho một trận nhừ tử. Bàn Tử cố đẩy Hầu Tử ra, rồi vừa khóc sói tru quỷ gào vừa cắm đầu chạy xuống núi.

Mấy người làm ầm ĩ suốt cả một đoạn đường xuống núi. Hầu Tử chợt vỗ trán một cái, quên béng không lấy số tài khoản ngân hàng của Phương Chính rồi!

Nhưng Hầu Tử cũng rất khôn lanh, cậu ta lập tức mở Wechat, tìm kiếm người ở gần đây, quả nhiên tìm ra được nick Wechat của Phương Chính, liền thêm làm bạn tốt. Sau này cũng chẳng cần phải chuyển khoản ngân hàng làm gì cho phiền phức, cứ trực tiếp chuyển khoản qua Wechat là được rồi.

Mà giờ khắc này, Phương Chính lại đang có một nỗi phiền muộn không tên.

"Hệ thống, ta đây đang ôm một bụng đầy 'hỏa khí', thật sự không thể nào phát tiết ra được hay sao?"

Phương Chính là một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, đang ở vào thời điểm "hỏa khí" thịnh vượng nhất. Không ai nói đến thì còn đỡ, Bàn Tử vừa mới nhắc đến, Phương Chính làm sao có thể không có chút xao động trong lòng được chứ? Chẳng qua, xao động cũng chỉ là xao động mà thôi. Tương lai đã định sẵn là một bậc đại sư rồi, chút định lực cơ bản này vẫn phải có. Nhất là khi hệ thống đột nhiên nhắc nhở một câu: "Coi chừng bệnh liệt dương."

Phương Chính đã quả quyết ném Bàn Tử ra ngoài...

"Có thể!" Hệ thống trả lời một cách vô cùng khẳng định.

Phương Chính lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

"Giải quyết như thế nào đây?"

"Tìm nữ nhân." Hệ thống đáp.

"Thật sự có thể ư?" Đôi mắt Phương Chính lập tức sáng rực lên.

"Chỉ cần ngươi không sợ bị liệt dương cả đời, thì cứ tùy ý." Hệ thống nói.

Phương Chính lập tức tức đến chết đi được:

"Ngươi không thể nói hết một câu cho tử tế được hay sao? Không chơi xỏ ta thì ngươi sẽ chết à?"

"Sẽ không. Nhưng muốn giao tiếp với kẻ ngốc, thì cần phải dùng chút mẹo."

Phương Chính:

"@#$%#... %&"

Phương Chính:

"Thật sự không còn cách nào khác sao?"

"Có."

"Ngươi có thể đứng đắn một chút, cho một biện pháp nào đó có tác dụng thực sự được không?" Phương Chính bị hệ thống trêu đùa, sắp không thể nào kiềm chế được nữa rồi.

"Niệm kinh Phật, tâm cảnh tự nhiên sẽ bình thản." Hệ thống nói một cách vô cùng nghiêm túc.

Phương Chính giơ thẳng một ngón tay giữa lên, chỉ vào bầu trời, gào lên:

"Khốn nạn nhà ngươi!"

Răng rắc! Ầm ầm!

Hai đạo sét đánh xuống ngay trước mặt Phương Chính. Hắn bất mãn nói:

"Ta vừa làm thủ thế này lại vừa nói, thì hẳn là phải tính là một lỗi thôi chứ?"

"Ta nói hai lỗi là hai lỗi. Không phục thì ngươi cứ thử chửi thêm hai câu nữa xem."

Phương Chính chỉ tay lên trời, hét lớn:

"Mẹ kiếp nhà ngươi!"

Răng rắc! Lại một tia chớp nữa đánh xuống ngay trước mặt.

Sau đó Phương Chính phất tay áo một cái, bỏ đi!

"Còn thiếu một câu nữa mà." Hệ thống nhắc nhở.

Phương Chính hừ một tiếng:

"Ngươi bảo ta chửi hai câu là ta phải chửi hai câu sao? Tại sao ta phải nghe lời ngươi chứ?"

Chửi thêm một câu nữa ư? Một ngày chỉ có ba cơ hội thôi, lần thứ tư là sẽ bị sét đánh trúng người đấy. Phương Chính đâu có ngốc.

Trở lại hậu viện, Phương Chính lấy điện thoại di động ra, tùy tiện mở lên xem. Kết quả, hắn phát hiện có một thông báo xin kết bạn mới. Nhìn thấy là Hầu Tử, hắn cũng tiện tay đồng ý.

Kết quả, vừa mới kết bạn xong, Hầu Tử lập tức chuyển khoản qua năm mươi vạn! Còn kèm theo một câu:

"Đại sư, dùng thẻ ngân hàng phiền phức quá, cứ trực tiếp chuyển qua Wechat cho nhanh! Thế nào, Hầu Tử tôi có ngầu không chứ? Hạn mức chuyển khoản lại bá đạo như thế này, ha ha..."

Nhưng Phương Chính căn bản không hề để ý đến những dòng chữ phía sau, mà chỉ trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào mấy con số không ở phía sau chữ "năm mươi vạn"! Hắn xòe bàn tay ra đếm đi đếm lại từng con số không:

"Một số, hai số, ba số, bốn số, năm số... Ái chà, năm số không là bao nhiêu tiền đây nhỉ? Đếm lại một lần nữa xem nào: không, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn... Năm mươi vạn! Ha ha ha... Hệ thống ơi, cuối cùng ta cũng thoát khỏi cảnh nghèo khó rồi, ha ha... Sau này ngày nào ta cũng muốn ăn Linh mễ!"

Kết quả, hệ thống căn bản chẳng thèm để ý đến hắn.

Phương Chính đếm tiền xong, trả lời Hầu Tử một câu:

"A Di Đà Phật."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com