Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 65: Cược Lớn



Ngô Trường Hỉ mặt mày tím ngắt, chút kiềm chế ban đầu đã hoàn toàn bay biến. Ông chỉ thẳng vào mặt Âu Dương Hoa Nhĩ, gằn giọng:

"Âu Dương Hoa Nhĩ! Ông đừng có khinh người quá đáng! Tôi biết ông là chuyên gia thư pháp, nhưng ông chưa tận mắt nhìn thấy, thì không có tư cách ở đây nói bừa! Có bản lĩnh thì theo tôi lên núi chứng thực, không có bản lĩnh thì cút ngay cho khuất mắt tôi!"

"Khốn kiếp!"

Âu Dương Hoa Nhĩ cũng nổi giận. Đã bao nhiêu năm nay, chưa một ai dám trừng mắt chỉ tay vào mặt y như thế.

Hội trưởng hiệp hội thư pháp Giang Tùng Vân đứng bên cạnh vội vàng bước lên can ngăn:

"Hai vị, hai vị, xin bớt nóng. Chuyện này, để tôi nói một câu công đạo được không?"

Ngô Trường Hỉ thấy Giang Tùng Vân lên tiếng, cơn giận mới tạm lắng xuống, nói:

"Vậy xin hội trưởng nhận xét thử xem."

Âu Dương Hoa Nhĩ chen vào:

"Giang hội trưởng, chữ này còn cần xem nữa sao? Cứ nhìn bức ảnh vị hòa thượng kia đứng giữa đống tuyết là biết ngay, rõ ràng là giả tạo!"

Ngô Trường Hỉ lập tức trừng mắt nhìn Âu Dương Hoa Nhĩ. Y cũng không chút yếu thế, nhìn lại. Thấy hai người sắp có chuyện, Giang Tùng Vân vội nói:

"Được rồi, hai vị xin đừng tranh cãi nữa. Cứ để tôi xem qua bức ảnh này, chữ cũng xem qua rồi."

Âu Dương Hoa Nhĩ và Ngô Trường Hỉ đều hướng mắt về phía Giang Tùng Vân, chờ đợi lời đánh giá.

Giang Tùng Vân vỗ nhẹ vai Ngô Trường Hỉ, nói:

"Tiểu Ngô à, tôi biết người trẻ tuổi các cậu thường có chút nóng nảy, nhưng dục tốc bất đạt. Môn nghệ thuật thư pháp này không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành. Bức ảnh này của cậu, nếu xét từ góc độ nghệ thuật, quả thực là không tệ..."

"Hội trưởng, ngài đừng nói nữa. Tóm lại, ngài cũng không tin, phải không?" Ngô Trường Hỉ cố nén nỗi ấm ức trong lòng, hỏi.

Giang Tùng Vân gật đầu, định nói thêm gì đó, nhưng Ngô Trường Hỉ đã nhặt lại mấy bức ảnh của mình, xoay người bỏ đi, miệng lẩm bẩm:

"Tầm nhìn hạn hẹp, đúng là ếch ngồi đáy giếng!"

"Cậu!"

Cả Âu Dương Hoa Nhĩ và Giang Tùng Vân đều thoáng chút tức giận.

Nhưng Ngô Trường Hỉ đã đi thẳng một mạch, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng.

Hai người nhìn nhau, sau đó Âu Dương Hoa Nhĩ nói:

"Thằng khốn này, tôi phải cho nó biết hậu quả của việc chọc giận tôi!"

Nói xong, Âu Dương Hoa Nhĩ đi gọi điện thoại. Giang Tùng Vân không nói gì, cũng không có hành động nào khác, hiển nhiên là mặc kệ.

Ngô Trường Hỉ ra khỏi cửa, lòng có chút mông lung. Đăng lên mạng không ai tin, tìm đến hiệp hội thư pháp trong thành phố cũng không xong, vậy tiếp theo phải làm thế nào đây? Ngô Trường Hỉ là người có tính kiên trì, con đường này không thông, ông dứt khoát tìm đến từng nhà các danh gia thư pháp khác! Ông không tin lại không có người biết nhìn hàng!

Nhưng dù Ngô Trường Hỉ có cố gắng thế nào cũng chỉ thêm thất vọng. Những vị danh gia thư pháp này đều công nhận chữ không tệ, nhưng không một ai cho rằng đó là thật, ai cũng nói là đồ giả, còn lên lớp giảng giải cho ông một thôi một hồi. Ngô Trường Hỉ ôm một bụng ấm ức không biết tỏ cùng ai. Về đến tòa soạn lúc chạng vạng tối, ông lập tức bị chủ biên gọi vào nói chuyện riêng. Sau đó, Ngô Trường Hỉ cúi đầu ủ rũ rời khỏi tòa soạn.

Đêm đó, Ngô Trường Hỉ rủ Hầu Tử đi uống rượu giải sầu, uống đến say mèm, rồi mới kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Hầu Tử để ý, biết Ngô Trường Hỉ đang có chuyện không vui, muốn say, nên cậu không uống nhiều, chỉ chờ để đưa bạn về. Sau khi nghe xong đầu đuôi sự tình, Hầu Tử vỗ vai Ngô Trường Hỉ, an ủi:

"Lão ca, chuyện này là do anh nóng vội quá rồi. Bọn họ không tin ảnh chụp, anh có thể nhờ đại sư viết thêm mấy chữ rồi mang đi cho họ xem! Còn về công việc, mất thì mất thôi, chỗ thằng em này đang thiếu người phụ giúp, anh qua giúp tôi một tay. À, phải rồi, trong thành phố không được, anh có thể đi thành phố khác thử xem..."

"Cá mè một lứa, tất cả đều là cá mè một lứa!" Ngô Trường Hỉ say đến mờ cả mắt, hét lên một cách vô vọng.

Hầu Tử cũng đành chịu, lúc này không thể nói lý lẽ với người say, đành rót thêm mấy chén, chuốc cho Ngô Trường Hỉ say hẳn rồi đưa về nhà.

Ngày hôm sau, Ngô Trường Hỉ vẫn ủ rũ không vui. Hầu Tử tiếp tục khuyên giải, nào là đi các tỉnh khác, nào là lên kinh thành, nhưng đều vô ích. Đúng lúc này, Lư Tiểu Nhã không nhịn được, xen vào:

"Hai anh có phải đầu heo không vậy? Bọn họ không tin, thì trực tiếp cược với bọn họ đi! Cược một trăm vạn, không phục thì lên núi!"

Bốp!

Ngô Trường Hỉ đập bàn đứng phắt dậy, hỏi:

"Cô vừa nói gì?!"

Lư Tiểu Nhã giật nảy mình, yếu ớt đáp:

"Em... Em chỉ thuận miệng nói thôi."

Hầu Tử cười nói:

"Em thuận miệng nói một câu này, có khi lại là một diệu kế đó! Nếu có thể thúc đẩy được trận thư hùng này, đối với đại sư mà nói, đúng là một cơ hội để dương danh. Đối với Lão Ngô đây, cũng là một cơ hội để lấy lại sự trong sạch. Tiện thể còn có thể kiếm được một khoản kha khá!"

Ngô Trường Hỉ gật đầu:

"Không sai, cứ làm như vậy đi! Nhưng khoản tiền này phải chờ một thời gian nữa..."

"Không cần, số tiền này tôi lo!" Hầu Tử vỗ ngực tuyên bố. Chuyện này mười phần chắc chín, không thể nào thua được, ngu gì không làm!

Ngô Trường Hỉ mừng rỡ, lập tức xông thẳng ra ngoài. Lần này ông không đi tìm Âu Dương Hoa Nhĩ, mà tìm đến những người bạn của mình ở các tòa soạn báo lớn, đài truyền hình. Không vì chuyện gì khác, chính là để tuyên chiến với Âu Dương Hoa Nhĩ!

Mọi người vốn là bạn bè, chuyện Ngô Trường Hỉ bị người ta hãm hại mất việc, ai cũng đều đã nghe nói. Nhất thời, mọi người cùng chung một mối căm tức, nhao nhao đăng đàn ủng hộ!

Sự việc càng lúc càng ầm ĩ, chẳng mấy chốc đã đến tai Âu Dương Hoa Nhĩ.

Sau khi Âu Dương Hoa Nhĩ biết được số tiền đặt cược là một trăm vạn, không khỏi sững sờ. Một trăm vạn ư? Dù y là danh gia thư pháp, nhưng một trăm vạn cũng không phải là con số nhỏ! Tương tự, đối với đối phương mà nói, đây cũng không phải là một con số nhỏ! Tiền cược lớn như vậy, chẳng lẽ đối phương đã có tính toán sẵn rồi?

Nghĩ đến đây, Âu Dương Hoa Nhĩ có chút không dám nhận lời thách đấu. Nhưng nếu không dám đáp trả, thanh danh của y sẽ bị hủy hoại! Danh tiếng và tiền bạc, thứ nào quan trọng hơn?

Cuối cùng, Âu Dương Hoa Nhĩ trả lời:

"Cược thì cược! Nhưng cược chữ thật giả thì chẳng có ý nghĩa gì, không bằng cược xem chữ của ai đẹp hơn! Nếu chữ của tiểu hòa thượng kia thật sự đẹp hơn chữ của tôi, tôi nhận thua! Ngược lại, Ngô Trường Hỉ nhất định phải công khai xin lỗi tôi, đồng thời phải thừa nhận bản thân là kẻ lừa đảo bịp bợm!"

Ngô Trường Hỉ cũng không chịu yếu thế:

"Không thành vấn đề! Nếu ông thua, tôi chỉ cần năm mươi vạn, năm mươi vạn còn lại xin quyên góp cho đại sư tu sửa chùa chiền!"

Âu Dương Hoa Nhĩ đồng ý. Hai người hẹn ước, ba ngày sau sẽ lên núi!

Trong phút chốc, toàn bộ người dân thành phố Hắc Sơn đều bị vụ cá cược này thu hút. Ai ai cũng háo hức mong chờ, hy vọng được chứng kiến kết quả cuối cùng. Đồng thời, mọi người cũng vô cùng tò mò, rốt cục núi Nhất Chỉ này, Nhất Chỉ tự này là nơi chốn thế nào mà lại có thể dẫn đến một trận thư hùng long trời lở đất như vậy? Dù xã hội ngày nay đã phát triển, thư pháp không còn là dòng chảy chủ lưu, các chuyên gia thư pháp thường cũng lặng lẽ ẩn mình. Nhưng một khi vấn đề này được khơi lên, nó vẫn kích thích lòng hiếu kỳ của mọi người đối với văn hóa truyền thống. Nhất là khi câu chuyện này lại mang đậm màu sắc tiểu thuyết: một vị hòa thượng vô danh ở một ngôi chùa nhỏ hẻo lánh lại dám khiêu chiến một chuyên gia thư pháp danh tiếng? Quả là chuyện lạ đời.

Mọi người vừa lên mạng tìm kiếm, lại càng thêm hoang mang. Một nơi nhỏ bé, hẻo lánh, không chút tiếng tăm như vậy, thật sự có đại sư ẩn mình sao?

Sức mạnh của "cư dân mạng" là vô tận. Chẳng mấy chốc đã có người đào ra được blog cá nhân của Giang Đình, chuyện Dương Hoa cầu con một lần nữa lại bị phơi bày. Đồng thời, nội dung cập nhật mới nhất trên blog của Giang Đình lại là một tin tức nửa hư nửa thực: con gái Hàn Tiểu Mễ của tội phạm giết người Hàn Khiếu Quốc, vốn mắc bệnh u não ác tính giai đoạn cuối, đã được chữa khỏi tại Nhất Chỉ tự.

Dư luận lập tức xôn xao, nhưng phần lớn vẫn tỏ ra không tin.

"Nhất Chỉ tự này quả là giỏi bịp bợm!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com