Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 64: Hẳn Là Giả?



Hầu Tử nghĩ tới nghĩ lui, tuy không muốn kết hôn sớm, nhưng cầu con cái dường như cũng chẳng thiệt thòi gì! Thế là, cậu ta thầm khấn:

"Bồ Tát, xin Người phù hộ, cho con một đôi song sinh toàn con trai ạ!"

Dâng hương, khấu đầu lạy tạ xong, Hầu Tử ngó quanh không thấy thùng công đức đâu, đành đặt tiền lễ ngay trước bồ đoàn.

Đúng lúc này, Lão Ngô cũng đi đến bên cạnh Hầu Tử, nối gót thắp hương, thành tâm khấn vái.

Hầu Tử ngạc nhiên hỏi:

"Ngô ca, anh cũng cầu con sao? Anh đã ngoài bốn mươi rồi mà!"

Lão Ngô liếc Hầu Tử một cái, đáp:

"Ngoài bốn mươi thì đã sao? Tôi cả đời chỉ có một mụn con trai, sau đó bà xã muốn thế nào cũng không đậu thai được nữa. Giờ tôi muốn có thêm một cô con gái rượu, có vấn đề gì à?"

Nói đoạn, Lão Ngô cũng làm lễ, rồi lấy ra hai trăm đồng đặt xuống phía trước.

Hai người ra khỏi đại điện, Hầu Tử đột nhiên nhớ ra, nói:

"Ngô ca, chẳng phải anh đã đi thắt ống rồi sao?"

Lão Ngô cười hề hề:

"Đúng thế, không lẽ cậu tưởng tôi thật sự muốn đẻ thêm đứa nữa à? Nuôi một đứa con đã như nuôi ông trời con rồi, tôi chỉ mong nó mau lớn để còn được giải thoát, hơi đâu mà đèo bòng thêm. Nhưng nếu không khấn vái gì, lại cứ thế đặt tiền xuống, e rằng đại sư cũng chẳng nhận. Chẳng vì điều gì khác, chỉ riêng những con chữ kia thôi, chút tiền này cũng đáng giá!"

Hầu Tử cười khổ, không nói gì thêm. Đúng lúc này, Phương Chính bưng hai chén nước đi tới.

Mắt Hầu Tử lập tức sáng lên, một ý nghĩ tinh quái lóe lên trong đầu, cậu ta liền nói:

"Ngô ca, anh có khát không?"

Lão Ngô theo bản năng gật đầu:

"Không khát."

"Tôi thì khát khô cả cổ rồi, chén nước kia của anh để tôi uống hộ nhé."

Hầu Tử nói xong, nhanh chân chạy tới, cầm lấy một chén nước, ừng ực uống cạn sạch. Xong xuôi, cậu ta lộ vẻ khoan khoái nói:

"Đại sư, nước này vẫn ngon tuyệt như vậy!"

Phương Chính khẽ gật đầu, không đáp.

Hầu Tử thăm dò:

"Con uống thêm một chén nữa được không ạ?"

"Không được." Phương Chính quả quyết từ chối.

Hầu Tử không cam lòng:

"Lần trước chẳng phải cho uống no luôn sao ạ?"

"Còn nửa vại nước đó, cậu có thể thử gánh cho đầy xem." Phương Chính cười tủm tỉm nhìn Hầu Tử.

Hầu Tử vừa nghĩ đến cái vại nước siêu to khổng lồ và cặp thùng gánh nước của Phương Chính, toàn thân lập tức ê ẩm, dứt khoát từ bỏ ý định uống thêm.

Lão Ngô nghi hoặc nhìn Hầu Tử:

"Hầu Tử, không phải chứ? Thế này... chỉ cho uống một chén nước thôi à?"

Hầu Tử bất đắc dĩ nói:

"Biết đủ đi ông anh. Đây là đại sư sợ chúng ta chết khát mới cho uống một ngụm đấy. Chứ không, với tính tình của ngài ấy, một chén này cũng chẳng có đâu. Anh khát không? Không khát để tôi uống giúp?"

Lão Ngô luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, liếc Hầu Tử một cái, rồi cũng nhấp một ngụm, sau đó làm một hơi uống cạn. Kết quả, hơi còn chưa kịp nuốt xuống đã "phụt" một tiếng, phun ra cả một màn mưa nước.

Hầu Tử thấy vậy, chỉ biết lắc đầu:

"Lãng phí quá..."

Lão Ngô mặt mày đỏ lựng, vội vàng đánh trống lảng, tò mò hỏi Phương Chính:

"Đại sư, nước này của ngài có phải là nước suối trên núi không? Sao lại ngon đến thế?"

Phương Chính khẽ mỉm cười:

"Chính là nước suối trên núi. Nhưng nước này vào đến chùa của bần tăng, thấm đượm Phật khí, nên hương vị có chút khác biệt mà thôi."

"Chuyện này…"

Lão Ngô vốn chẳng tin vào mấy chuyện Phật khí, nhưng cũng không tiện phản bác trước mặt Phương Chính. Ông ta chỉ cho rằng Phương Chính không muốn tiết lộ, nên cũng không hỏi thêm, song lòng vẫn đầy tò mò, thầm nghĩ bụng, phải tìm dịp nào đó nghiên cứu cho ra nhẽ. Nếu có thể giải mã được bí ẩn trong này...

Tâm tư Lão Ngô lại bắt đầu hoạt động.

Ông ta hỏi:

"Đại sư, sao vừa rồi ngài viết chữ lại không viết trên giấy?"

Phương Chính cười khổ:

"Thật không dám giấu giếm, trên núi điều kiện thiếu thốn, không có bút mực giấy nghiễn, nên bần tăng đành tùy tiện viết trên tuyết vậy."

Lão Ngô ra vẻ như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.

Sau đó, Hầu Tử lại một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn với Phương Chính, đồng thời giải thích rằng bạn gái cậu ta dạo này sức khỏe không tốt, hơn nữa tuyết rơi đường núi khó đi, nên hiện tại chưa thể lên núi cảm tạ trực tiếp được, hẹn sau này thuận tiện sẽ đến thăm. Nói rồi mới kéo Lão Ngô xuống núi.

Đi được nửa đường, Lão Ngô bỗng vỗ đầu một cái, kêu lên:

"Chết thật, quên hỏi chuyện Hàn Khiếu Quốc rồi!"

Hầu Tử cười mắng:

"Anh còn định hỏi thật à?"

Lão Ngô cười khổ:

"Thôi bỏ đi, bên ngoài cũng không có ý định đào sâu chuyện này, chúng ta cũng đừng dính vào làm gì. Nhưng có được những bức ảnh chữ này, tôi cũng đã lời to rồi!"

Lão Ngô cười hề hề mân mê chiếc máy ảnh. Bên trong quả nhiên là những bức hình chụp lại "Kim Cương Kinh" do Phương Chính viết bằng Long Phật Văn Thư. Dù chỉ là một phần, nhưng cũng đủ rồi.

Hai người vui vẻ xuống núi.

Trên núi lại trở về với sự thanh tịnh vốn có. Phương Chính không có việc gì làm, bèn dẫn theo Độc Lang, mang gậy gỗ đi sâu vào trong núi, vừa đi vừa tìm những khoảng đất trống để luyện tập Long Phật Văn Thư. Thứ văn tự này quả thực có một loại ma lực, càng viết càng thấy khoan khoái, giống như nghiện thuốc phiện vậy! Phương Chính thề rằng, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng say mê viết chữ đến thế!

Một ngày thoáng chốc đã qua. Ngày thứ hai, trên tờ báo của huyện Tùng Vũ đăng một bài viết với tựa đề "Ngôi chùa nhỏ ẩn chứa đại sư", kèm theo mấy bức ảnh chụp Long Phật Văn Thư. Từ khoảnh khắc bài báo được đăng, Ngô Trường Hỉ cùng mấy vị chủ biên đã thấp thỏm chờ đợi, hy vọng lần này có thể tạo nên một tiếng vang lớn.

Nhưng bọn họ đã quá xem trọng sức ảnh hưởng của báo chí. Thời buổi này, một tờ báo của huyện lỵ nhỏ bé thì có được bao nhiêu lượng phát hành? Dù có, thì phần lớn cũng là đặt mua theo dạng nội bộ, hoặc mua về để dự trữ, chờ đến mùa đông, những lúc nhà vệ sinh trong thôn thiếu giấy thì có cái mà dùng tạm.

Vì vậy, ba ngày liên tiếp trôi qua, vẫn không hề có chút động tĩnh nào.

Chủ biên vỗ vai Ngô Trường Hỉ, tuy không nói gì, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng: chữ này, không ổn!

Ngô Trường Hỉ không từ bỏ, xin nghỉ phép, mang ảnh chụp lên thành phố. Ông không tin, chữ đẹp đến thế, khí phách đến thế mà lại không thể tạo được chút tiếng tăm hay sao? Đồng thời, trên blog cá nhân, Ngô Trường Hỉ cũng đăng tải rất nhiều ảnh chụp liên quan đến Nhất Chỉ tự, trong đó có cả ảnh Phương Chính viết chữ trên tuyết và ảnh tác phẩm sau khi hoàn thành. Ông còn gửi chúng đến rất nhiều nhà thư pháp danh tiếng.

Kết quả...

"Đây là phim điện ảnh à?"

"Hiệu ứng làm không tệ."

"Tiểu hòa thượng diễn rất nhập tâm."

"Xin tên phim, chắc là đáng xem."

"Sản phẩm nhỏ lẻ sao? Chẳng thấy quảng cáo gì cả..."

Ngô Trường Hỉ đọc đến đây, mặt mày đầy vẻ câm nín và bất lực, đành trả lời một câu:

"Đây là chuyện có thật, không hề có bất kỳ chỉnh sửa nào! Nếu có một chút giả dối, nguyện bị thiên lôi đánh! Ngôi chùa này ở ngay trên núi Nhất Chỉ! Ai không tin, cứ tự mình đến xem!"

"Chém gió vừa thôi chứ?"

"Núi Nhất Chỉ? Đó là cái xó xỉnh nào vậy?"

"Vừa tra thử, một ngọn núi quèn, trên đó còn có người ở sao?"

"Hẳn là giả?"

...

Ngô Trường Hỉ lập tức nổi cáu:

"Tin hay không, tùy các người!"

Về phần những chuyên gia thư pháp kia, e rằng phần lớn đều không xem tới, dù sao sức ảnh hưởng của Ngô Trường Hỉ cũng quá nhỏ bé. Dù có thấy được, họ cũng theo bản năng cho rằng đây chỉ là sản phẩm của kỹ xảo mà thôi.

Thậm chí, một danh gia thư pháp tên Âu Dương Hoa Nhĩ còn thẳng thừng trả lời:

"Đúng là trò lòe bịp! Dùng cả tay chân viết chữ trên tuyết ư? Làm hư học sinh, bức ảnh này của cậu thật sự khốn kiếp đến cực điểm! Hãy thành thật viết rõ ràng trên giấy rồi hẵng nói!"

Ngô Trường Hỉ tức đến muốn chết, đáp lại:

"Âu Dương tiên sinh, ông có thể không tin, có thể đi xác minh, nhưng ông không thể vũ nhục người khác!"

Âu Dương Hoa Nhĩ trả lời một câu:

"Hừ! Là cậu dàn dựng chứ gì?!"

Ngô Trường Hỉ nhất thời tức đến gần thổ huyết.

Đến thành phố Hắc Sơn, Ngô Trường Hỉ tìm thẳng đến hiệp hội thư pháp, kết quả lại chạm mặt ngay Âu Dương Hoa Nhĩ đang ung dung uống trà ở đó! Âu Dương Hoa Nhĩ liếc qua những bức ảnh trong tay Ngô Trường Hỉ, rồi thẳng tay ném đi, khinh thường nói:

"Trò hề bịp bợm khoác lác!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com