Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 54: Biết Sai Rồi



Phương Chính nghe vậy, cởi giày ra, quả nhiên đôi chân giẫm trên nền nước mưa mà không hề bị bẩn! Thậm chí còn rất khô ráo, mát mẻ! Dù có chút se lạnh, lại không hề khó chịu.

Sải bước ra ngoài, Độc Lang theo sát gót. Nước mưa xối lên bộ lông của nó, con sói uy phong lẫm liệt phút chốc biến thành chó ướt lướt thướt, trông có chút thảm hại.

Đến cửa chính, Phương Chính mở cánh cửa sắt lớn ra, lại chẳng thấy ai:

"Ủa? Người đâu rồi?"

"Hu hu..."

"Đại... Đại sư, cúi đầu xuống, ở đây này..."

Lúc Hàn Khiếu Quốc nhìn thấy Phương Chính, cảm giác như kẻ đứng trước cửa Địa Ngục bỗng gặp được Phật Đà, tràn trề hy vọng! Ánh mắt hắn nhìn Phương Chính cũng thay đổi, mang theo vài phần kính phục đặc biệt.

Phương Chính cúi đầu nhìn, chà, một người đang ngồi co ro trước cổng, chính là Hàn Khiếu Quốc.

"Thí chủ, chẳng phải anh sống chết không chịu ở lại chùa sao?"

Phương Chính hỏi.

Hàn Khiếu Quốc mặt mày đỏ bừng, lúng túng nói:

"Đại sư, bên ngoài lạnh quá, tôi lại đói lả, chịu không nổi nữa rồi. Van cầu cậu động lòng từ bi cho tôi vào tránh mưa, kiếm chút gì ăn đi. Tôi sắp chết đến nơi rồi."

Rầm!

Cửa lớn đóng sập lại!

Hàn Khiếu Quốc trợn tròn mắt. Hắn vốn cho rằng hòa thượng đều có lòng từ bi, chỉ cần tỏ ra đáng thương, bày khổ nhục kế, ít nhất cũng xin được bữa cơm chứ? Ai ngờ, lại bị đóng cửa thẳng thừng.

"Đại sư, đừng mà... Đại sư, đừng đóng cửa! Lúc trước là lỗi của tôi, tôi biết sai rồi! Xin cậu cho tôi chút gì ăn đi."

Hàn Khiếu Quốc kêu la thảm thiết.

Phương Chính hỏi:

"Biết sai rồi sao? Sai ở chỗ nào?"

"Tôi không nên chĩa súng vào đại sư, không nên bất kính với đại sư, không nên nổ súng với đại sư, không nên rời khỏi chùa."

Hàn Khiếu Quốc vắt óc suy nghĩ, vội vàng nói.

Phương Chính đáp:

"Những lỗi này đều không quan trọng. Nếu anh muốn vào, thì nên suy nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc anh sai ở đâu. Nếu chưa nghĩ ra, vậy cứ ở bên ngoài mà nghĩ cho thông suốt. Thiên Đường và Địa Ngục, chỉ cách nhau một ý niệm. Thí chủ cứ bình tĩnh suy ngẫm."

Phương Chính nói xong, không còn động tĩnh gì nữa.

Hàn Khiếu Quốc nghe vậy, đầu óc trống rỗng, hắn thực sự không nghĩ ra mình còn đắc tội Phương Chính ở điểm nào...

Đúng lúc này, xa xa có ánh đèn chiếu tới. Hàn Khiếu Quốc vội vàng chạy đến trốn vào bụi cỏ gần đó.

Không bao lâu sau, tiếng hai người nói chuyện vọng lại gần.

"Ngô Hải, chúng ta thật sự phải đến đây à?"

Một cảnh sát phàn nàn.

Ngô Hải cười khổ nói:

"Mặc dù tôi cũng không ưa gì tiểu hòa thượng kia, nhưng mạng người quan trọng. Nếu là trời sáng, với bản lĩnh của Hàn Khiếu Quốc, đâu cũng có thể trốn qua đêm được. Nhưng dưới trận mưa lớn đầu đông này, hắn chắc chắn không dám đốt lửa. Mà không có lửa, hắn nhất định sẽ chết cóng! Nếu hắn chạy vào núi sâu thì thôi, còn nếu lẩn trốn trên núi này, chỗ tránh mưa duy nhất chính là ngôi chùa đó. Lỡ hắn chạy vào chùa, tiểu hòa thượng kia thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Tốt nhất vẫn nên đến xem một chút..."

"Ngô Hải, cậu đúng là khẩu xà tâm Phật. Lúc trước không biết ai luôn miệng nói tiểu hòa thượng này chẳng biết phối hợp gì cả, bây giờ lại thế này, ha ha."

Viên cảnh sát mập cười nói.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Tình huống cấp bách, chút khó chịu riêng cũng đành gác lại."

"Nhưng mà, cái thời tiết quái quỷ này, lạnh thật đấy! Mau lên chùa xem sao, không có chuyện gì thì về doanh trại ngay."

Ngô Hải nói.

Viên cảnh sát mập khó hiểu hỏi:

"Ngô Hải, cậu nói xem, tại sao chúng ta không ở lại trong chùa nhỉ? Chỗ đó có phòng ốc, điều kiện cũng thoải mái hơn nhiều. Cớ gì cứ phải dựng lều, khổ sở thế này?"

"Một là đường xuống núi nhất định phải phong tỏa. Mặt khác, tôi nghe cục trưởng nói, ngôi chùa này chỉ là một am nhỏ, không thể cho người ngoài tá túc qua đêm. Hình như đây cũng là quy củ của chùa... Chúng ta không tin mấy chuyện này, nhưng cũng không thể không tôn trọng tín ngưỡng và quy định của người ta. Nói chung là cũng có nhiều điều phức tạp bên trong, tôi cũng không rõ lắm. Chịu khổ một chút cũng chẳng sao, chỉ cần bắt được Hàn Khiếu Quốc, đều đáng giá."

Lúc Ngô Hải nói chuyện, hai người đã đi tới cổng chính.

Do tiếng mưa lớn, sấm nổ ầm ầm, địa hình lại trống trải, hai người muốn nói chuyện với nhau phải hét lên mới được.

Phương Chính tự nhiên cũng nghe rõ mồn một, thế là...

Ngô Hải và Bàng Vĩ vừa đến cửa, đã nghe một tiếng két, cửa lớn mở ra. Một hòa thượng đầu trọc vận áo trắng xuất hiện sau cánh cửa. Thời điểm mở cửa không sớm cũng không muộn, cái cảm giác này, cứ như thể vị hòa thượng này vẫn luôn chờ đợi họ đến thăm vậy!

"Đại sư, anh đứng đây từ lúc nào thế?"

Ngô Hải buột miệng hỏi.

Phương Chính cười đáp:

"Đương nhiên là chờ hai vị thí chủ rồi."

"Anh biết chúng tôi sẽ đến ư?"

Bàng Vĩ giật nảy mình.

Phương Chính lắc đầu nói:

"Đương nhiên là không biết. Chẳng qua bần tăng vừa vào trong sân, nghe được tiếng hai vị nói chuyện, nên mới mở cửa nghênh đón."

"Thì ra là thế, làm tôi hết cả hồn, cứ tưởng cậu đoán trước được cơ đấy."

Bàng Vĩ cười ha hả.

Phương Chính tuyên một câu Phật hiệu:

"A Di Đà Phật, bần tăng chỉ là một hòa thượng bình thường, làm sao biết thuật tiên tri gì chứ. Hai vị cảnh sát, đêm khuya đến chùa có việc gì vậy?"

"Không có gì đâu, chỉ là ban ngày tham quan quý tự, cảm thấy rất ấn tượng. Không biết ban đêm cảnh chùa thế nào, nên lại ghé qua xem một chút. Xin hỏi, đại sư có tiện không?"

Ngô Hải nhanh trí ứng biến. Nói là điều tra thì không hợp, vậy thì nói là tham quan!

Phương Chính dĩ nhiên sẽ không ngăn cản, phối hợp cùng hai người đi một vòng quanh chùa. Sau khi xác định Phương Chính không bị ai uy hiếp, vẫn an toàn, hai người mới cáo từ rời đi.

Chỉ có điều, lúc hai người rời đi, ánh mắt của kẻ nào đó nhìn họ, như muốn ăn tươi nuốt sống!

"Phiền phức quá... Lão tử sắp chết rét rồi!"

Hàn Khiếu Quốc nghiến răng nghiến lợi chửi thầm.

Thấy cửa lớn lại sắp đóng, Hàn Khiếu Quốc vội vàng chạy tới, kêu lên:

"Đại sư, đại sư! Đừng đóng cửa! Tôi không biết mình sai ở đâu, xin đại sư chỉ điểm cho!"

Phương Chính nhìn Hàn Khiếu Quốc đang quỳ trước cổng, khẽ gật đầu nói:

"Đến chính anh còn không biết, bần tăng làm sao chỉ điểm cho anh được? Không nghĩ ra, thì cứ tiếp tục suy nghĩ."

Nói rồi, Phương Chính lại đóng cửa.

Hàn Khiếu Quốc mặt mày tuyệt vọng, hắn thật sự không biết mình đã sai ở đâu...

Mà phía xa, Bàng Vĩ và Ngô Hải đang đi xuống núi, Ngô Hải đột nhiên kêu lên:

"Không phải chứ!"

"Gì thế Ngô Hải? Cậu đừng có làm tôi giật mình thon thót thế chứ, biết dọa người ta sợ chết khiếp không hả?"

Bàng Vĩ theo bản năng đặt tay lên khẩu súng ngắn bên hông, rồi phàn nàn.

Ngô Hải nói:

"Bàng Vĩ, tôi hỏi cậu nhé, cậu có để ý hòa thượng kia mặc gì không?"

"Để ý cái đó làm gì? Thời tiết lạnh muốn chết, tôi chỉ quan tâm có Hàn Khiếu Quốc hay không thôi."

Sau đó Bàng Vĩ cảnh giác hỏi:

"Cậu phát hiện ra chuyện gì à? Chẳng lẽ Hàn Khiếu Quốc thật sự trốn trong chùa?"

"Trốn cái khỉ ấy! Ngay cả chum nước chúng ta cũng nhìn rồi, hắn có thể trốn đi đâu được? Chúng ta đến đột ngột như vậy, nếu hắn trốn ở trong đó, hòa thượng chỉ cần nói một tiếng là hắn toi đời ngay. Tôi đang nói là, cậu có để ý quần áo của hòa thượng kia không, hình như không hề bị ướt chút nào! Cả chân của hắn nữa, lúc vạt tăng y thỉnh thoảng bay lên, dường như là chân trần, hắn không mang giày!"

"Thôi đi ông ơi, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi phải không? Gì mà mưa to không mang giày, quần áo không bị ướt. Cậu nghĩ hắn biết võ công, hay là tu đạo thành tiên? Sao cậu không nói luôn là hắn ban ngày bay lên trời đi? Cậu nhìn sấm chớp kia kìa, sao không bảo hắn đang độ kiếp luôn đi?"

Bàng Vĩ tỏ vẻ khinh thường.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com