Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 53: Đại Sư Bạo Lực



Coong!

Phương Chính cả mí mắt cũng không thèm nháy, viên đạn lại bị dội bay, tóe lửa!

"Tao giết mày!"

Hàn Khiếu Quốc hét lên như gặp quỷ, trong cơn sợ hãi tột độ, hắn điên cuồng bóp cò!

Đinh! Đinh! Đang! Đang!

Đạn bay tứ tung, tia lửa tóe loạn.

Phương Chính nhướng mày, bước tới một bước, tay chụp một cái.

Cạch!

"Cậu... Cậu làm gì? Buông tay!"

Hàn Khiếu Quốc hét lớn, đồng thời rút dao găm, một dao đâm về phía bụng dưới của Phương Chính!

“Ta biết mà, trên TV toàn lừa người! Vẫn phải dùng cách của mình!”

Phương Chính thầm nghĩ, tay kéo mạnh một cái. Hàn Khiếu Quốc chỉ cảm thấy một lực cực lớn truyền đến, thân bất do kỷ buông lỏng, khẩu súng rơi vào tay Phương Chính. Cùng lúc đó, Phương Chính vung tay!

Chát!

Phương Chính tát mạnh vào cổ tay Hàn Khiếu Quốc.

Hàn Khiếu Quốc run tay, con dao găm cắm phập xuống đất.

Hàn Khiếu Quốc lảo đảo lùi lại, xoa xoa cổ tay trái sưng đỏ, hoảng sợ nhìn Phương Chính:

"Rốt cuộc cậu là người hay quỷ?"

Phương Chính ngay trước mặt hắn, dùng sức bẻ một cái, khẩu súng ngắn trong tay kêu lên một tràng răng rắc giòn giã, rồi biến dạng, vỡ nát!

Ánh mắt Hàn Khiếu Quốc nhìn Phương Chính càng thêm kinh hoàng.

Phương Chính lại tiến đến chỗ Hàn Khiếu Quốc, nhặt dao găm lên, gõ gõ.

Cạch!

Dao găm gãy đôi! Phương Chính lắc đầu nói:

"Chất lượng này thật kém."

Ực!

Hàn Khiếu Quốc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Con dao găm kia là đao chiến thuật dã chiến ATAK hắn mang về từ nước ngoài, thứ này ngàn vàng khó kiếm, là vật sưu tầm đội trưởng tặng cho hắn sau khi hắn lập đại công. Kết quả vừa vào tay vị hòa thượng này đã gãy đôi, hắn thật sự nghi ngờ, có phải đội trưởng tặng hắn đồ giả không! Hoặc là, vị hòa thượng này căn bản không phải người!

Phương Chính giải quyết xong đao súng, cười tủm tỉm nhìn Hàn Khiếu Quốc, nói:

"Hiện tại, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được chưa?"

"Đại sư, lúc nãy không phải cậu bảo tôi xuống núi sao? Tôi xuống núi ngay đây, cáo từ."

Hàn Khiếu Quốc co cẳng chạy biến!

Độc Lang ngẩng đầu nhìn Phương Chính, Phương Chính nói:

"Cứ để hắn đi. Đúng là một đứa trẻ đáng thương, không xuống núi được, trời lại sắp mưa. Mây đen này, cứ một ngày đến một ngày đi, hôm nay lại tới rồi. Khí áp thấp thế này, hẳn là sắp có mưa lớn. Một trận mưa cuối cùng trước khi đông về đây..."

Nói xong, Phương Chính đóng cửa lớn của chùa, dẫn Độc Lang vào nhà.

Phương Chính rảnh rỗi, lấy điện thoại di động ra xem, thấy trên Wechat tin nhắn nhảy liên tục.

Mở ra xem, tất cả đều từ Triệu Đại Đồng.

“Đại sư, ngài có đó không?”

“Đại sư?”

“Đại sư, cứu mạng! Xin ngài giải thích rõ cho tôi với, ‘thụ tinh’ nghĩa là gì vậy? Tôi là đàn ông mà?”

“Đại sư, danh tiếng của tôi vang khắp bốn bể rồi...”

...

Ban đầu Phương Chính xem cũng hơi ngơ ngác, thụ tinh? Thụ tinh gì? Sau đó hắn đột nhiên nhớ ra, mình gõ nhầm! Vội vàng kéo lên trên xem lại, quả nhiên, hai chữ “thụ tinh” kia đặc biệt nổi bật!

Phương Chính lập tức trả lời:

"Không phải thụ tinh, là thủ tinh. A Di Đà Phật, bần tăng gõ nhầm, xin thí chủ đừng trách."

Mà lúc này, Triệu Đại Đồng đang đỏ hoe mắt ngồi trên giường, ấm ức... uất nghẹn... Điện thoại đột nhiên rung lên, cậu ta cúi đầu xem. Triệu Đại Đồng gào khóc, một tay kéo Hồ Hàn tới, quát:

"Thằng oắt con này, nhìn xem! Nhìn xem! Đây là thủ tinh, không phải thụ tinh! Mẹ kiếp!"

Sau đó, gã này lập tức chạy ra ngoài, gặp ai cũng gào lên giải thích.

Khiến mọi người ngơ ngác chẳng hiểu gì...

Sau một hồi điên cuồng, Triệu Đại Đồng phát hiện, mặc dù chuyện “thụ tinh” đã ầm ĩ một dạo, nhưng sau một thời gian dài như vậy, dường như cũng đã nhạt đi... Mọi người sớm đã bàn tán chuyện khác rồi.

Đây chính là cuộc sống đại học, đây chính là xã hội. Không có chuyện gì có thể giữ được "độ nóng" mãi mãi, chỉ có bản thân mình mới đặc biệt để ý chuyện của mình, tự phóng đại việc nhỏ, rồi tự dày vò bản thân. Trời đất bao la, chỉ khi lòng ta đủ mạnh mẽ, mới có thể thực sự bỏ ngoài tai mọi áp lực!

Triệu Đại Đồng bỗng nhiên như ngộ ra điều gì đó. Sau khi về ký túc xá, cậu ta đột nhiên nhắn cho Phương Chính một câu:

“Đại sư, tôi bỗng nhiên lĩnh ngộ được chân lý cuộc đời. Đa tạ đại sư chỉ điểm.”

Phương Chính ngớ người, hắn chỉ điểm gì cơ? Hắn chỉ gõ nhầm chữ thôi mà... Đúng là gặp quỷ!

Phương Chính lại gửi cho Triệu Đại Đồng vài tin nữa, thấy Triệu Đại Đồng hoàn toàn bình thường, hắn cũng yên tâm.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến từng tiếng sấm rền. Sấm chớp không ngừng xé toạc bầu trời, tiếng sấm ầm ầm, khi nổ trên đỉnh núi lại càng vang dội, dọa người.

Phương Chính đóng kỹ cửa sổ Phật đường, kiểm tra lại đồ đạc bên ngoài, lúc này mới về phòng, yên lặng chờ đợi.

Vài tiếng sấm nữa rền vang qua, một trận gió lớn thổi tới, mưa như trút nước đổ ập xuống. Đây chính là mưa phương Bắc, đến nhanh mà tạnh cũng nhanh, mưa rào xối xả, rơi trên mái hiên nghe leng keng, loong coong...

Mà lúc này, có người sắp phát điên.

Hàn Khiếu Quốc vội vàng chạy một mạch xuống núi, kết quả phát hiện, khắp con đường xuống núi toàn là lều bạt, có cảnh sát túc trực. Hắn chỉ có thể lén lút chạy ngược lại. Nếu còn súng, hắn có thể liều một phen, nhưng bây giờ tay không tấc sắt, lấy gì mà đấu với một đám cảnh sát vũ trang? Hắn chắc chắn không ngốc đến vậy...

Đường vòng trong rừng cây phía sau, tuy có rừng rậm che phủ, nhưng đêm xuống, thú rừng cũng đã sớm chạy mất dạng. Hắn cũng không dám đốt lửa, sợ dẫn dụ cảnh sát tới.

Trong cảnh đói meo, mưa lớn trút xuống, nước mưa lạnh buốt đập vào tán cây nghe như tiếng ác quỷ vỗ tay, táp vào người lạnh thấu xương! Ngay cả gã to con khỏe mạnh như hắn cũng có chút không chịu nổi.

Đỉnh núi không có sơn động, cũng không kịp dựng lán trại tạm, cùng đường bí lối, Hàn Khiếu Quốc cắn răng...

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng đập cửa liên tục vang lên.

Phương Chính gãi gãi tai, lẩm bẩm:

"Kỳ lạ, tiếng sấm này cũng dồn dập quá đi."

Hàn Khiếu Quốc ở ngoài cửa đã sắp khóc, nước mưa trước mùa đông thật sự rất lạnh, lại còn là ban đêm, nhiệt độ không khí xuống cực thấp, lạnh đến mức răng va vào nhau cầm cập, phải nhảy loi choi tại chỗ. Tường chùa không cao, hắn có thể dễ dàng trèo qua, nhưng nhớ tới vị hòa thượng đáng sợ kia, hắn lại không dám làm trái quy củ. Thế là chỉ có thể tiếp tục gõ cửa...

Cốc! Cốc! Cốc!

"Tiếng sấm này lạ thật, sao lại không thấy chớp đâu nhỉ?"

Phương Chính ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn lên trời, lẩm bẩm.

"Gâu... Gâu..."

Một bên, Độc Lang lúc này không nhìn nổi nữa, cất tiếng sủa.

"Hả? Cái gì? Có người gõ cửa à? Ôi chao... Con cá lớn quay lại rồi, suýt thì quên mất hắn."

Phương Chính vội vàng đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, hắn lập tức vui hẳn! Vốn tưởng phen này sẽ ướt sũng, không ngờ tăng y màu trắng này không chỉ chống được đao thương, mà còn không dính nước mưa!

Vừa cười ha hả được hai tiếng, chân chợt thấy mát lạnh, cúi đầu nhìn, giày ướt sũng...

“Hệ thống, quần áo của ngươi có khiếm khuyết rồi.”

Phương Chính thầm nói.

“Ngươi mang giày dỏm không đồng bộ, tăng y màu trắng không cách nào bao phủ đôi chân của ngươi. Ngươi có thể cởi giày ra thử xem.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com