Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 118: Tết Đến Rồi



Dù có hơn ba trăm người lên núi, nhưng nhiều người là cùng một nhà, nên thực chất cũng chỉ có hơn một trăm phần câu đối cần viết.

Phương Chính viết, Vương Hữu Quý lật sổ, nhưng rất nhanh, ông phát hiện mình không thể theo kịp tốc độ của Phương Chính! Âu Dương Phong Hoa vội chạy tới giúp một tay, một người nhanh chóng lật sổ, một người chuyên bày giấy đỏ ra chờ sẵn. Phương Chính cứ thế viết từ bên này sang bên kia, bận rộn đến quên cả trời đất.

Chẳng mấy chốc, hơn một trăm phần đều đã viết xong!

Dân làng và các thành viên hiệp hội thư pháp nhìn con chữ trong tay, ai nấy đều cười toe toét. Chữ tốt thế này, cả đời khó cầu, đúng là một món hời lớn!

Phương Chính cũng viết đến sảng khoái tinh thần, sung sướng khôn tả! Trong lòng hắn thầm cảm thán:

"Quả nhiên, chuyện viết lách này vẫn phải dùng bút mực giấy nghiên thật sự. Viết chữ trên tuyết luôn cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó."

Câu đối đã viết xong, đám người vui mừng khôn xiết mà cáo từ, mắt thấy sắp đến giữa trưa, ai cũng muốn về nhà chuẩn bị cơm nước.

Phương Chính tiễn mọi người, vừa quay đầu lại thì phát hiện vẫn còn người chưa rời đi.

Trước cổng lớn, Âu Dương Phong Hoa duyên dáng đứng đó, mắt nhìn Phương Chính.

Phương Chính tiến lên chắp tay:

"A Di Đà Phật, thí chủ còn có việc gì chăng?"

"Pháp sư, là thế này, cha tôi có nhờ tôi chuyển lời đến ngài, nếu như chùa chiền muốn tu sửa mở rộng, gia đình chúng tôi nguyện ý giúp đỡ."

Âu Dương Phong Hoa nói.

Phương Chính ngạc nhiên, không ngờ lại có niềm vui bất ngờ thế này! Nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười điềm nhiên, chắp tay trước ngực nói:

"Đa tạ ý tốt của thí chủ!"

"Được rồi, chuyện của cha tôi đã nói xong. Giờ nói một chút chuyện của tôi đi."

Âu Dương Phong Hoa khẽ đảo mắt, mỉm cười nói.

Phương Chính lấy làm lạ, không biết cô gái này còn có chuyện gì?

Âu Dương Phong Hoa nói:

"Pháp sư, tôi muốn học thư pháp của ngài, chuyện này... có được không?"

Phương Chính hoàn toàn bó tay, quả nhiên thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, chuyện giúp tu sửa chùa hóa ra có điều kiện cả... Dù điều kiện này cũng không phải là quá đáng.

Nhưng Phương Chính vẫn từ chối:

"Thí chủ, bần tăng là người xuất gia, làm sao có thể dạy cho thí chủ? Huống chi, đây là đất Phật môn, nam nữ ở chung một chốn cũng không phải phép. Nếu thí chủ không có chuyện gì khác, vẫn nên xuống núi thì hơn."

Hỏi Âu Dương Phong Hoa có xinh đẹp không? Câu trả lời trong lòng Phương Chính là có, một vẻ đẹp linh động, hoạt bát. Nhưng càng xinh đẹp, hắn càng phải từ chối! "Mỹ sắc chỉ có thể ngắm mà không thể chạm, đó mới thật sự là dằn vặt!" Hắn không muốn tự rước thêm phiền não vào người. Huống chi, chùa chiền quả thật không thích hợp cho nữ nhân ở lại. Cả Nhất Chỉ Tự chỉ có một mình hắn, cô nam quả nữ, sẽ có nhiều chuyện phiền toái.

Âu Dương Phong Hoa không ngờ Phương Chính lại từ chối dứt khoát như vậy, hơn nữa còn quay người bước đi ngay, không có chút ý định ngoảnh lại, cô lập tức sốt ruột kêu lên:

"Pháp sư, tôi có thể ở dưới núi! Hằng ngày lên núi học tập, chẳng lẽ không được sao? Tôi cam đoan, tuyệt đối không quấy rầy chuyện tu hành của ngài!"

Phương Chính chỉ phất phất tay, hoàn toàn không lay chuyển. Đùa sao, giải thích mà không trúng vào điểm mấu chốt thì làm sao hắn có thể nhận lời?

Cánh cổng lớn đóng lại, Âu Dương Phong Hoa tức giận đứng ngoài cửa. Chờ thêm nửa ngày, xác định Phương Chính quyết tâm không nhận mình làm đồ đệ, cô mới giậm chân một cái rồi đi xuống núi.

Nhưng cô không biết rằng, Phương Chính chẳng đi đâu xa, hắn chỉ đang ngồi xổm ngay sau cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Nghe tiếng bước chân đi xa, Phương Chính mới ghé lên tường, ló cái đầu trọc lóc ra nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Âu Dương Phong Hoa, khẽ lắc đầu, tuyên một câu Phật hiệu:

"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, xem ra định lực của bần tăng cũng không tệ lắm."

Nói xong, Phương Chính cười ha hả, rồi quay về làm việc của mình. Còn chuyện của Âu Dương Phong Hoa, hắn không hề để trong lòng. Chuyện nam nữ? Hắn căn bản không nghĩ nhiều...

Dưới núi, tại huyện Tùng Vũ.

Đám người của hiệp hội thư pháp không về nhà ngay mà lập tức tìm tới công ty trang trí, đem câu đối của Phương Chính đi lồng khung cẩn thận. Sau đó mới mang về treo ở cửa thư phòng...

"Lão già, ông tha đâu về món đồ cổ này vậy? Không phải lại bị lừa đấy chứ?"

Vợ của Tôn Quán Anh là La Bình đang rửa rau, thấy chồng về nhà cứ mân mê đôi câu đối mãi, bèn cười hỏi.

"Đồ cổ gì chứ, đây là chữ hôm nay vừa cầu về đấy. Đúng là chữ tốt, xem mãi không chán."

Tôn Quán Anh đắc ý ngắm nghía đôi chữ treo trên cửa phòng mình.

"Vừa cầu về? Ông mà cũng phải đi cầu chữ ư? Hầy, thật là hiếm thấy, chẳng phải ông luôn tự cho mình thanh cao, nghĩ chữ của mình là nhất rồi sao? Thế nào, đổi tính rồi à?"

La Bình nói xong, bước vào thư phòng, nhìn về phía đôi câu đối.

"Trời ạ lão già, sao đôi chữ này lại đẹp thế! Chỉ mới nhìn một cái, tâm trạng đang lo lắng của tôi đã thấy bình yên hơn nhiều. Cứ như có Phật ở trong chữ vậy... Đừng nói là ông cầu được từ ngôi chùa nào đấy nhé?"

La Bình kinh ngạc nói.

Tôn Quán Anh cười lớn:

"Khá lắm! Bà mà cũng nhìn ra được chữ này xuất từ tay cao tăng trong chùa, trình độ văn hóa không tồi nha. Ha ha..."

Tôn Quán Anh ngoài miệng thì cười ha hả, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động. Chữ viết có thể hé lộ đôi chút khí chất của người viết, đó là chuyện thường. Nhưng có thể khiến một người không rành thư pháp nhìn ra được cái "vận" ẩn bên trong, vậy thì quá phi phàm!

Tôn Quán Anh nghĩ đến đây, trong lòng đã có dự tính... Sang năm, có lẽ...

Một cảnh tượng tương tự cũng xảy ra trong nhà của các nhà thư pháp khác, ai nấy đều treo đôi chữ lên cửa phòng, xem như bảo bối. Điều này tự nhiên thu hút sự chú ý, sau khi khách khứa, bạn bè thân thiết tới thăm và nhìn thấy, ai cũng tấm tắc khen ngợi, khiến các vị gia chủ được nở mày nở mặt. Đồng thời, trong lòng họ cũng dấy lên sự kính trọng với Phương Chính, người ta mới mười mấy tuổi đã có bản lĩnh như thế, nếu đợi thêm một thời gian nữa...

"Huyện Tùng Vũ ta chắc chắn sẽ có một bậc thầy!"

Đây là điều mà tất cả mọi người đều cảm khái trong lòng! Đồng thời họ cũng đỏ mặt không thôi vì hành vi ngông cuồng của mình trước đó...

Khi mọi người còn đang khoe khoang về đôi câu đối, trên WeChat cũng theo đó mà bùng nổ. Vô số người bàn luận về câu đối của Phương Chính, chỉ có điều, nội dung không xoay quanh các vế đối, mà tất cả đều nói về con chữ và người viết!

Các nhà thư pháp cũng không hề che giấu, nhao nhao chỉ đích danh Phương Chính và Nhất Chỉ Tự. Trong nhất thời, danh tiếng của Nhất Chỉ Tự tăng vọt!

Ngày hôm sau, chuyện này còn được lên cả tin tức địa phương! Đáng tiếc, người xem tin tức địa phương có quá ít... Nhưng danh tiếng cũng đã tăng lên không nhỏ.

Mà lúc này, Phương Chính lại đang ngồi xổm trên mặt đất, chuyên tâm làm băng đăng của mình! Những lúc không có gì làm, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, làm vài chiếc băng đăng để tô điểm cho ngôi chùa đã trở thành nhiệm vụ thiết yếu của hắn.

Mấy ngày kế tiếp, Phương Chính làm liền một mạch rất nhiều băng đăng. Mỗi ngày làm vài chiếc, bắt đầu từ cổng chùa, cứ cách một đoạn lại đắp một người tuyết lớn, trên đầu người tuyết đặt một chiếc băng đăng khổng lồ, làm một mạch xuống tận lối lên núi. Coi như là đèn đường...

Mắt thấy sắp đến Tết, thôn trưởng Vương Hữu Quý lại lên núi một lần. Thấy Phương Chính làm nhiều băng đăng như vậy, hôm sau đã nhờ Dương Bình mang lên một thùng nến lớn, đủ cho Phương Chính dùng thỏa thích.

Chuyện này khiến Phương Chính vui như điên, hắn lại làm thêm rất nhiều băng đăng nữa, tìm một khoảng đất trống bày ra cả một đại trận băng đăng.

Tết đến rất nhanh. Mỗi năm một lần, năm mới theo tiếng pháo nổ đì đùng mà tới. Cuối cùng, Phương Chính cũng đốt nến, thắp sáng toàn bộ số băng đăng. Ánh sáng thắp lên cả một ngọn núi, từ xa nhìn lại, dường như trên núi Nhất Chỉ có Phật quang phổ chiếu, trông đặc biệt đẹp mắt.

Vút!

Một tiếng rít vang lên.

Bùm!

Một đóa pháo hoa nở rộ trên bầu trời, báo hiệu một năm cũ đã qua, một năm mới lại đến.

Phương Chính nhìn lên đóa pháo hoa nơi xa, lấy điện thoại di động ra tự chụp một tấm hình cho vui! Bất ngờ, sau lưng đột nhiên siết chặt, con sóc đã leo lên từ lúc nào, nó nhe răng trợn mắt trước ống kính, ra cái vẻ "ta đây rất hung dữ".


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com