"Như vậy cũng tốt. Phương Chính pháp sư, tôi cũng không vòng vo với thầy nữa. Chuyện là thế này, mắt thấy sắp đến Tết, ngày cúng Táo quân, nhà nào cũng muốn treo câu đối. Mọi năm ai nấy đều ra ngoài mua, nay thôn ta có một nhà thư pháp, mọi người tự nhiên không muốn đi mua nữa. Nên mới rủ nhau lên núi nhờ thầy viết cho mỗi nhà một đôi câu đối... Thầy xem..."
Vương Hữu Quý xòe hai tay, ra chiều: "Chuyện là vậy đó, thầy xem rồi liệu."
Phương Chính còn có thể nói gì nữa? Đều là hàng xóm láng giềng, không thể nào từ chối. Huống chi, trước đó Vương Hữu Quý cũng đã nhắc qua việc này, lần này không tính là đột ngột. Cho nên hắn vui vẻ đồng ý.
Thấy Phương Chính đồng ý, các thôn dân lập tức mừng rỡ, họ thật sự sợ Phương Chính lại có quy củ kỳ quái nào đó rồi từ chối tất cả.
Các thôn dân vui vẻ, mấy người Tôn Quán Anh, Âu Dương Phong Hoa cũng xem như thấy được hy vọng, bèn dẫn người của hiệp hội thư pháp tiến lên chào hỏi.
Phương Chính còn nhớ Tôn Quán Anh, vừa thấy ông ta, hắn giật nảy mình, vội nói:
"A Di Đà Phật, thí chủ, nếu còn muốn tỉ thí thư pháp thì xin mời về cho. Sau này bần tăng sẽ không tỉ thí với ai nữa."
"Đại... Phương Chính pháp sư, thầy hiểu lầm rồi, lần này không phải đến tỉ thí, chúng tôi cũng là đến cầu chữ."
Tỉ thí thư pháp? Sau khi thấy được Long Phật Văn Thư của Phương Chính, Tôn Quán Anh còn đâu ra can đảm mà đòi so thư pháp với Phương Chính! Trừ phi đầu óc có vấn đề!
Phương Chính ngạc nhiên, dân làng cầu chữ hắn có thể hiểu được, nhưng các nhà thư pháp này cũng đến cầu chữ thì hắn hoàn toàn không hiểu nổi! Chẳng phải chỉ là một đôi câu đối Tết thôi sao? Tự mình viết không được à?
Phương Chính không nói gì, lòng dạ đám người Tôn Quán Anh cũng trở nên thấp thỏm, lẽ nào đành phải ra về tay không? Nếu Phương Chính từ chối thì phải làm sao? Cả đám đều nín thở, bất an nhìn Phương Chính.
Âu Dương Phong Hoa tiến tới, dè dặt nói:
"Pháp sư, ngài sẽ không vẫn còn giận chúng tôi chứ ạ? Hay là, để tôi xin lỗi ngài nhé?"
"Đúng đúng đúng, chúng tôi xin lỗi ngài, lần trước là chúng tôi hồ đồ, phá vỡ quy củ."
Lập tức có người lên tiếng phụ họa.
Phương Chính vội lắc đầu:
"A Di Đà Phật, chư vị thí chủ hiểu lầm rồi. Chỉ là bần tăng không ngờ chư vị cũng đến cầu chữ mà thôi. Thôi, nếu đã đến, vậy thì cùng viết một thể."
Phương Chính nghĩ, viết cho dân làng là viết, viết cho những người này thì cũng là viết, chẳng khác gì! Hôm nay là ngày cúng Táo quân, mọi người cùng vui vẻ là tốt rồi.
Đám người nghe vậy mừng rỡ ra mặt!
Phương Chính không biết chữ của hắn quý giá đến mức nào, nhưng bọn họ thì biết! Chữ đẹp thế này, chưa dám nói một chữ nghìn vàng, nhưng giá trị chắc chắn không nhỏ! Mang về treo trong nhà, lập tức tăng thêm mấy phần phong vị thư hương! Nếu có ngày chữ của Phương Chính trở nên nổi tiếng, giá trị sẽ càng tăng cao! Quan trọng nhất là được ngắm chữ đẹp như vậy, tâm tình cũng thoải mái! Nếu có thể lĩnh ngộ được một hai phần, thì càng được lợi ích không nhỏ!
Lưu Thư Thanh ban đầu đi ở cuối hàng, phong cảnh núi Nhất Chỉ không tệ, y chụp vài tấm ảnh, định bụng về sẽ vẽ lại tranh, làm một bài thơ, cũng là một chuyến đi đáng giá. Còn người phía trước nói chuyện gì, y căn bản không để tâm.
Phương Chính xuất hiện, Lưu Thư Thanh cũng chỉ liếc qua rồi lắc đầu, càng thêm xem thường: "Tiểu hòa thượng trẻ tuổi thế này, có thể viết ra chữ tốt đến đâu chứ? Dù có luyện chữ từ trong bụng mẹ thì cũng chỉ có vài chục năm hỏa hầu thôi? Chẳng lẽ còn có thể viết tốt hơn cả Tôn lão? Haizz... Thật không biết hòa thượng này có lai lịch gì mà lại khiến mọi người phải tô vẽ, thổi phồng lên như thế."
Lưu Thư Thanh thầm nghĩ, lách qua đám đông, mặc kệ mọi người nói gì, y chỉ để tâm làm chuyện của mình.
Đi vào cổng chùa, y giơ điện thoại lên, đang định chụp ảnh thì đột nhiên sững người tại chỗ!
Hạ điện thoại xuống, Lưu Thư Thanh như gặp ma nhìn chằm chằm đôi câu đối Tết treo trên cửa! Chỉ mới liếc qua, y dường như thấy Phật Đà cưỡi Thần Long mà bay lượn, lưu lại từng vệt ấn ký!
Nét chữ cứng cáp, khí thế hùng vĩ, khiến người xem xúc động đến máu nóng sôi trào, đồng thời lại cảm nhận được một luồng hạo nhiên chính khí từ trên trời giáng xuống, gột rửa toàn thân, quét sạch phiền muộn trong lòng! Tâm cảnh trở nên bình yên, hòa hợp!
"Chữ này... Đây là chữ gì thế này?"
Lưu Thư Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, không dám tin.
"Lưu thúc thúc, đây chính là chữ của đại sư đấy, thế nào? Có phải rất rung động không ạ?"
Không biết từ lúc nào, Âu Dương Phong Hoa đã đến bên cạnh Lưu Thư Thanh, thấy biểu cảm của y như vậy, cô mười phần thỏa mãn cười nói.
Lưu Thư Thanh không ngừng gật đầu:
"Quả nhiên rung động! Khó trách các vị lại ca tụng đến thế, chữ này, thật sự quá tuyệt!"
"Lưu thúc thúc, chú nghĩ nhiều rồi. Chúng cháu không phải ca tụng đại sư, mà là đại sư thật sự có thực lực này! Chỉ là người rất khiêm tốn mà thôi."
Âu Dương Phong Hoa nhìn theo bóng lưng của Phương Chính, trong mắt ánh lên vẻ mơ màng và sùng bái. Xuất thân từ gia đình thư hương, từ nhỏ cô đã được hun đúc trong môi trường đó, tình yêu đối với thư pháp người thường khó mà sánh được!
Từ nhỏ cô đã là người viết thư pháp đẹp nhất trong lớp, trong trường, tay ngọc đã chạm đến vô số giấy khen, vô số hào quang chiếu rọi, cứ như một ngôi sao tương lai của giới thư pháp! Cô cũng luôn tự đòi hỏi bản thân như thế, nhất định phải trở thành đại sư thư pháp cấp quốc gia!
Cô sống trong hào quang, luôn kiêu ngạo về trình độ thư pháp của mình so với bạn bè đồng lứa, chưa từng nghĩ có ai có thể thách thức mình! Nhưng sau khi thấy chữ của Phương Chính, cô chợt nhận ra, chữ của mình chỉ là một trò cười!
Tuổi tác tương đương, làm sao hắn có thể có được thành tựu như vậy? Rõ ràng chỉ là một tiểu hòa thượng, vì sao cười lên lại rạng rỡ như ánh dương, nhất cử nhất động đều khiến người khác cảm thấy dễ chịu?
Theo lý, gặp một người hơn mình một bậc về mọi mặt, cô hẳn phải nảy sinh ganh ghét mới đúng. Nhưng khi đối mặt với Phương Chính, cô lại có chút sùng bái... Điều này khiến chính cô cũng kinh ngạc! Cô vốn nghĩ cảm giác này chỉ dành cho cha mình mà thôi...
"Đúng là kỳ tài, nhưng chưa thấy tận mắt viết chữ, tôi vẫn không cam lòng! Đi, đi xem xem!"
Lưu Thư Thanh đã hoàn toàn bị khơi gợi trí tò mò, tiểu hòa thượng này thật sự có thể viết ra những con chữ đó sao?
Mà lúc này, với sự giúp đỡ của mọi người, bàn ghế đã được dọn ra, giấy đỏ cũng được trải sẵn chờ viết câu đối. Tôn Quán Anh đích thân mài mực cho Phương Chính.
Vương Hữu Quý thì cầm một cuốn sổ nhỏ, đặt trước mặt Phương Chính, nói:
"Mọi người muốn xin câu đối gì đều viết ở đây cả, thầy cứ xem rồi viết nhé. Còn của nhà nào thì nhà đó tự đến nhận."
Phương Chính gật đầu, vung bút lớn, bút múa rồng bay phượng múa, những con chữ vừa trang nhã vừa uy nghiêm hiện ra sống động trên giấy, như có cả sự sống!
Mỗi một nét bút vung lên, dường như có tiếng sấm long ngâm, nhưng đó chỉ là ảo giác của người xem, thực tế hoàn toàn tĩnh lặng.
Lưu Thư Thanh chỉ nhìn mấy chữ đã hoàn toàn bị chinh phục, mắt nhìn không chớp, chẳng dám lơ là một giây! Chữ đẹp thế này, nhìn sót một nét cũng là tổn thất to lớn!
Phương Chính không viết thì thôi, vừa đặt bút xuống, lại có cảm giác không muốn dừng tay! Từ khi học được Long Phật Văn Thư, hắn vẫn luôn thiếu bút mực giấy nghiên để thỏa sức vẫy vùng, hôm nay khó khăn lắm mới có đủ, liền triệt để buông tay buông chân!
Lại thêm hôm nay là ngày cúng Táo quân, trên núi đông vui náo nhiệt, tâm tình thoải mái, lòng càng thêm phấn chấn, bút lớn vung lên, càng viết càng nhanh, chữ cũng ngày một đẹp hơn, khí thế ngày càng hùng vĩ!
Cả người Phương Chính cũng toát ra khí tượng Long Phật, trong sự trang nghiêm lại ẩn chứa lòng từ bi với thiên hạ, bất kỳ ai nhìn vào cũng đều bị khí trường của hắn lay động, không dám có nửa phần tạp niệm.