Đáng tiếc, số tiền đó trong những năm này đều không có dư. Hồng Nham thiền sư chỉ giữ lại một phần để sửa chữa chùa chiền, số còn lại nếu không phải để sửa đường cho thôn thì cũng là quyên góp từ thiện, khiến cho chùa Hồng Nham mãi không thể phát triển lớn mạnh hơn.
Đối với chuyện này, Ngộ Minh rất không hiểu cách làm của sư phụ! Hắn thấy, có tiền thì nên xây thêm chùa, thậm chí là di dời đến một ngọn núi cao hơn, lớn hơn, phong cảnh đẹp hơn! Nếu có trong tay số tiền đó, hắn dám chắc chỉ trong vài năm ngắn ngủi có thể kinh doanh chùa Hồng Nham trở thành một đại tự, mười năm là có thể đuổi kịp chùa Bạch Vân!
Ngộ Minh căn bản không đồng tình với con đường khổ tu của Hồng Nham thiền sư. Hắn cho rằng, hương hỏa của một ngôi chùa và hương hỏa của cả một giáo phái là hai chuyện khác nhau! Hắn chỉ muốn thanh danh lưu truyền thiên cổ, trở thành một bậc đại sư được người đời ca tụng như Bạch Vân đại sư!
Hồng Nham thiền sư thì cho rằng, Phật pháp đủ tinh sâu, tự nhiên sẽ thành.
Nhưng Ngộ Minh lại cho rằng, tất cả đều cần tiền! Chỉ cần có tiền, chùa đủ lớn, quảng cáo đủ mạnh, thì Phật pháp cũng không thành vấn đề! Hắn hoàn toàn có thể tự lăng xê bản thân trở thành một bậc đại sư, thanh danh lưu truyền thiên cổ!
Cho nên, dù bề ngoài Ngộ Minh vẫn cung kính với Hồng Nham thiền sư, trong lòng lại cực kỳ bất mãn. Đồng thời, hắn cũng là một kẻ tâm cao khí ngạo, nay lại bị sư phụ phê bình trước mặt mọi người, trong lòng tự nhiên càng thêm bất mãn. Nhưng hắn không dám tỏ thái độ gì với Hồng Nham thiền sư, chỉ có thể dồn nén lửa giận lên người đã khiến hắn mất mặt – Phương Chính của chùa Nhất Chỉ...
"Tiểu hòa thượng, cậu cứ chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng cho cậu biết tay!" Ngộ Minh thầm hạ quyết tâm, nhưng bề ngoài vẫn giữ một vẻ bình tĩnh, phảng phất như đang tĩnh tâm lắng nghe...
"Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ thứ tư, Danh Tiếng Sơ Khai: danh tiếng lan rộng trong khu vực bản địa đạt đến năm mươi phần trăm, đồng thời phải duy trì ổn định! Hiện tại đã hoàn thành hai mươi phần trăm. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên."
"Khoan đã hệ thống, chẳng phải trước đó ta đã đạt được thành tựu 'danh tiếng sơ khai' rồi sao? Tại sao lại thêm nhiệm vụ này?" Nếu Phương Chính nhớ không lầm, trận thi thư pháp đã giúp hắn có chút danh tiếng rồi.
"Lần trước chỉ là tạm thời đạt được. Qua một thời gian dài như vậy, chùa Nhất Chỉ đã bị người ta lãng quên. Nếu ngươi không nghĩ cách, dù chỉ hai mươi phần trăm này, ngươi cũng không thể duy trì. Năm mươi phần trăm chỉ là bắt đầu, duy trì ổn định mới là khó khăn nhất. Cố lên, ta rất xem trọng ngươi."
"Ha ha, ngươi xem trọng ta, chứ ta cũng không xem trọng chính mình. Chẳng lẽ lại đi tìm người thi thố sao? Thôi, phiền phức quá! Cứ thuận theo tự nhiên đi." Phương Chính lắc đầu, lười biếng suy nghĩ.
Nói xong, hắn thu dọn đồ đạc, cưỡi "xe chó sói" một vòng, trở về sân trong, tắm rửa rồi đi ngủ.
Nhưng lúc này, lại có người không ngủ được, đó chính là Trần Kim!
"Ha ha..."
"Sao mà nóng thế nhỉ!"
"Tôi cũng nóng! Nhưng mà dễ chịu lắm, đầu óc tỉnh táo, chỉ là không ngủ được!"
"Khớp xương của tôi nóng ran lên."
"Xương sống của tôi cũng nóng..."
"Lồng ngực của tôi nóng..."
Nghe những tiếng xì xào bên ngoài, Trần Kim lật qua lật lại cũng không ngủ được. Cuối cùng, ông ta dứt khoát ngồi dậy, mắng vọng ra:
"Nửa đêm rồi, các người không ngủ được à? Mới uống có một bát cháo Lạp Bát mà đã không chịu nổi rồi sao?"
"Trần Kim đấy à, nếu ông không ngủ được thì cứ ra ngoài tán gẫu. Nằm trong đó làm gì? Tôi nói cho ông biết, bát cháo Lạp Bát kia, chà chà... Thơm ngon tuyệt vời!" Giọng của Tống Nhị Cẩu truyền đến.
"Đừng có bốc phét, một bát cháo thôi mà, có thể ngon đến đâu được?" Trần Kim gắt lên.
"Ha ha, ông còn không tin? Không tin thì cứ hỏi mọi người xem, ai cũng đã uống qua, không một ai nói không ngon!" Tống Nhị Cẩu đáp lại.
"Thật đấy! Trần Kim, Tống Nhị Cẩu không lừa ông đâu! Cái vị đó đúng là tuyệt vời! Tôi sống đến từng này tuổi, chưa từng được uống bát cháo nào ngon như vậy! Không đúng, sơn trân hải vị gì đó, so ra vẫn kém xa bát cháo này." Lại có người khác kêu lên.
Trần Kim nói: "Giỏi khoác lác, các người thì nếm qua được sơn trân hải vị gì chứ? Câu được con cá dưới sông đã đủ cho các người ăn qua Tết rồi! Thằng bé Phương Chính kia, cơm ăn của nó còn là vấn đề, lấy đâu ra mà đãi cháo? Thôi đừng có bốc phét!"
"Hừ! Ông không tin thì thôi! Chúng tôi thấy ngon là được rồi, ông cứ nằm trên bếp lò mà nghĩ đến con cá của ông đi!" Đối phương cãi lại.
Nói xong, họ cũng không nói chuyện với Trần Kim nữa, mà ở bên ngoài anh một lời tôi một câu, người nào người nấy đều đang thảo luận: vì sao lại nóng thế nhỉ? Vì sao?
Trần Kim lật qua lật lại vẫn không ngủ được. Giày vò đến hơn nửa đêm, ông ta mới mơ màng thiếp đi.
Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng.
"Này... ông nó ơi! Ông nó ơi! Đây là chuyện gì thế này?! Sao tôi lại có cảm giác, ngủ dậy một giấc, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng thế này?"
Vợ của Đàm Cử Quốc là bà Lỗ Hiền vừa sáng sớm đã thức dậy, đứng trên mặt đất mà giật nảy mình kêu lên.
Đàm Cử Quốc còn chưa tỉnh ngủ, nghe vậy bèn mở mắt ra, liếc nhìn vợ một cái rồi cười:
"Được rồi, sáng sớm tinh mơ, đừng có nói khoác nữa. Còn thân thể nhẹ... Hả? Này!"
Đàm Cử Quốc vừa mở mắt ra cũng cảm thấy không bình thường. Thường ngày, dù giờ này ông vẫn có thể thức dậy nhưng đầu óc vẫn còn hơi mơ màng. Nhưng hôm nay, lại tỉnh táo lạ thường! Ông ngồi dậy, vung vẩy cánh tay, nhẹ bẫng! Ông vui mừng nói:
"Thật đấy! Chà, dễ chịu quá! Cứ như cái máy cũ kỹ bị rỉ sét đột nhiên được tra đầy dầu mỡ, thật thoải mái!"
"Ông nó ơi, ông nói xem tại sao lại thế nhỉ? Chúng ta cũng có làm gì đâu? Sao lại đột nhiên khỏe ra thế này?" Bà Lỗ Hiền thắc mắc.
Đàm Cử Quốc híp mắt: "Mấy ngày nay cũng chẳng làm gì đặc biệt, vẫn sinh hoạt như thường lệ. Chuyện đặc biệt duy nhất là lên núi, uống một bát cháo Lạp Bát, Tắm Phật một lần. Muốn nói có vấn đề, e là vấn đề nằm ở đó."
"Có khả năng đó sao? Chỉ là uống một bát cháo, tắm cho tượng Phật một lần mà lại được như vậy à? Mấy năm nay chúng ta cũng đi chùa Hồng Nham uống cháo, Tắm Phật không ít lần rồi mà."
Đàm Cử Quốc lắc đầu: "Chuyện này tôi cũng không nói rõ được. Thôi, bà khỏe rồi thì đi nấu cơm đi. Tôi ra ngoài xem mọi người có phản ứng gì không. Tôi dặn này, chuyện cơ thể khỏe hơn, bà đừng có đi rêu rao vội, mọi thứ chờ tin của tôi." Ông vội vàng mặc quần áo, không quên căn dặn vợ.
Bà Lỗ Hiền cười: "Được rồi, đừng lải nhải nữa, mọi việc nghe theo sự chỉ huy của ông là được chứ gì."
Đàm Cử Quốc cười ha hả rồi đi ra khỏi cửa.
Trong một căn phòng khác.
"Vợ ơi, anh... anh phát hiện có điểm gì lạ lắm." Đàm Dũng bỗng nhiên lay vợ dậy.
"Sao thế? Lại nằm mơ à? Lại được uống cháo Lạp Bát nữa sao?" Vợ anh ta trở mình, không nhịn được hỏi.
"Không phải, chuyện là... bệnh trĩ của anh, không thấy nữa rồi."
"Cái gì? Anh nói đùa à?" Vợ Đàm Dũng đột nhiên tỉnh hẳn, sau đó cười mắng: "Anh đúng là ngủ đến hồ đồ rồi, nói chuyện hoang đường!"
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt cô ta đột biến: "Hình như em cũng không còn..."
Nhà Dương Bình.
"Vợ ơi, bệnh phù chân của anh hình như khỏi h..."
"Làm sao có thể? A? Thật này..."
...
Những chuyện tương tự xảy ra ở khắp các nhà. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không ngủ được nữa, lục tục kéo nhau ra khỏi giường.
Bên ngoài, gà trống còn chưa kịp gáy đã bị dân làng làm cho tỉnh giấc, từng con bất mãn ưỡn cổ gáy loạn... Chó cũng sủa theo. Chó vừa sủa, dọa cho mấy đứa trẻ khóc ré lên. Trong phút chốc, mảnh thôn nhỏ lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.