Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 111: Phàm Tâm Không Dứt



Có một điều làm Phương Chính cảm thấy may mắn là sau khi Tắm Phật, tâm thái mọi người đều có những biến chuyển vi diệu. Khi tiến vào chùa, ai nấy đều mang lòng kính sợ, không ai ném rác bừa bãi, nên trong chùa vẫn sạch sẽ như cũ.

Bận rộn một hồi, lại đổ đầy một vạc nước, một ngày cứ thế trôi qua. Nhìn mặt trời lặn sau núi, ăn nốt bát cháo Lạp Bát cuối cùng, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Phương Chính thỏa mãn đi vào Phật đường, thầm niệm một câu:

"Hệ thống, tiếp nhận Thùng Công Đức!"

Ông!

Một vệt sáng vàng lóe lên, trong Phật đường, trước chiếc bồ đoàn đã có thêm một thùng công đức màu đỏ son, trên đó viết hai chữ "Công Đức".

Thùng công đức trông như được làm bằng gỗ, nhưng khi sờ vào lại có cảm giác mát rượi mà không lạnh, vô cùng dễ chịu. Phía trên có một khe nhỏ để khách thập phương có thể bỏ tiền hương hỏa.

"Cuối cùng cũng có thùng công đức, rốt cuộc cũng không cần phải đi tìm tiền lẻ khắp nơi nữa... À, suýt nữa quên mất chuyện chính! Hôm nay hẳn là thu được không ít tiền hương hỏa!"

Phương Chính vội vàng tìm kiếm trong phòng. Quả nhiên, trên bàn thờ có một xấp tiền, rất lộn xộn, có tờ một đồng, năm xu, mười hào, còn có cả một xấp mấy trăm đồng! Nhưng bắt mắt nhất, vẫn là một cọc tiền ngay ngắn!

Hắn cầm lên đếm, tổng cộng được hơn hai ngàn đồng! Bên trong còn có cả tiền lẻ, xem ra đối phương đã moi hết tiền trong ví ra để lại đây.

Phương Chính sờ mũi, đoán chừng người có thể làm ra chuyện này, cũng chỉ có Đàm Minh.

"Quả nhiên, người tốt tất có thiện báo... Ân, bần tăng vẫn được tính là người tốt. A Di Đà Phật."

Phương Chính tuyên một câu Phật hiệu, sau đó đi ra khỏi Phật đường, vung tay gọi con sóc và Độc Lang:

"Đi, đi chơi nào!"

Cùng lúc đó, ở thôn Hồng Nham cách thôn Nhất Chỉ không xa, có một ngôi chùa tên là Hồng Nham tự. Chùa tọa lạc trên một ngọn núi nhỏ, dựa núi trông sông, phong cảnh hữu tình, lại có một con đường lá phong thơ mộng dẫn thẳng lên đỉnh.

"Sao có thể như vậy được? Sao lại có thể? Hồng Nham tự của ta lại bị một ngôi chùa nhỏ cướp mất khách? Trần Kim, tôi nói cho anh biết, tôi có giành được vị trí trụ trì hay không, chính là nhờ vào sự kiện lần này. Vậy mà chút chuyện nhỏ này anh cũng không làm được... Được rồi, không còn gì để nói nữa, tình nghĩa chấm dứt!"

Một hòa thượng đầu trọc gầm lên một trận rồi cúp điện thoại.

Đúng lúc này, một nhà sư trung niên đi tới:

"A Di Đà Phật. Ngộ Minh sư đệ, trụ trì cho gọi chư tăng qua nghị sự."

"Vâng, sư huynh, bần tăng sẽ qua ngay." Vẻ không cam lòng trên mặt Ngộ Minh lập tức biến mất, thay vào đó là một bộ mặt hiền lành.

Vừa đi trên đường, Ngộ Minh vừa hỏi: "Sư huynh, sư huynh có biết trụ trì gọi chúng ta qua có việc gì không?"

Ngộ Tâm thở dài:

"Những năm qua, chùa Hồng Nham ta vẫn thường tổ chức Hội Tắm Phật, tuy không thể so với các đại tự khác nhưng cũng có hơn ngàn người đến thăm. Năm nay đột nhiên ít đi rất nhiều, hương hỏa không bằng trước kia, chắc chắn trụ trì sẽ muốn hỏi rõ."

Ngộ Minh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. Hội Tắm Phật lần này là do hắn chủ động xin đảm nhận, một tay tổ chức, kết quả lại thành ra thế này. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng bất an! E là sắp thảm rồi...

Đi qua mấy gian phòng, hai người đến một khoảng đất trống. Giờ này, đã có hơn hai mươi nhà sư ngồi trên chiếu, một vị lão tăng khoác áo cà sa đỏ đang ngồi ở vị trí trên cùng, hai tay lần tràng hạt, tựa như lão tăng nhập định.

Ngộ Minh và Ngộ Tâm tìm chỗ ngồi xuống. Một lát sau, vị lão tăng mới từ từ mở mắt.

Lúc này, một tăng nhân đứng lên nói:

"Bẩm trụ trì, năm nay tín đồ tham gia Hội Tắm Phật ít đi rất nhiều, hương hỏa không sung túc bằng những năm qua, không biết là vì sao."

"Những năm qua, việc này đều do Ngộ Tâm sư huynh xử lý. Năm nay có người khoác lác, nhất định đòi làm, kết quả lại thành ra thế này." Một tăng nhân khác cười lạnh.

Mặt Ngộ Minh sa sầm, âm trầm như muốn nhỏ ra nước.

Nhưng Ngộ Minh không cam tâm chịu trận như vậy, hắn đứng lên nói:

"Bẩm trụ trì, chuyện này quả có trách nhiệm của bần tăng. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách bần tăng được. Chùa Nhất Chỉ vốn tưởng đã sớm tàn lụi, không biết làm thế nào, năm nay đột nhiên sống lại. Một tiểu hòa thượng đã kế thừa y bát của Nhất Chỉ thiền sư, bắt đầu khôi phục chùa. Tiểu hòa thượng đó là người thôn Nhất Chỉ, từ nhỏ đã lớn lên ở đó, năm nay hắn cũng tổ chức Hội Tắm Phật. Người trong thôn đều là họ hàng, trưởng bối của hắn, tự nhiên sẽ đi ủng hộ. Huống chi dân làng còn tổ chức đi cùng nhau... Tín đồ của chùa Hồng Nham chúng ta chủ yếu đến từ ba thôn Hồng Nham, Nhất Chỉ và Hồng Anh. Thiếu đi dân của một thôn, người đến ít đi cũng là điều khó tránh."

"Đây không phải là lý do. Tình hình của chùa Nhất Chỉ thế nào, chúng ta đều rõ. Lúc Nhất Chỉ thiền sư còn tại thế, chùa tuy vẫn còn nhưng cũng đã rất rách nát. Sao có thể tổ chức nổi một buổi Hội Tắm Phật? Đãi xong cháo Lạp Bát, chắc bọn họ cũng sắp chết đói rồi?" có người nói.

Ngộ Minh cũng thấy phiền muộn. Một ngôi chùa nghèo như vậy, làm sao tổ chức nổi Hội Tắm Phật? Lúc trước hắn xin đảm nhận việc này, cũng đã nghĩ đến chùa Nhất Chỉ, nhưng ngôi chùa đó quá rách nát, nghèo rớt mồng tơi, đánh chết hắn cũng không tin chùa Nhất Chỉ có thể gây ra vấn đề. Kết quả, lại thật sự xảy ra vấn đề... Hối hận cũng không kịp!

"A Di Đà Phật."

Đúng lúc này, lão hòa thượng bỗng tuyên một câu Phật hiệu, tất cả mọi người liền im lặng.

Hồng Nham thiền sư nhìn về phía Ngộ Minh, hỏi:

"Chùa Nhất Chỉ có người kế nghiệp rồi sao?"

Ngộ Minh không rõ ý của trụ trì, chỉ gật đầu: "Đúng vậy, là một tiểu hòa thượng tên Phương Chính."

"A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai. Nhất Chỉ thiền sư tinh thông Phật pháp, tu tâm không tu thân, nay đã có người kế tục, xem như một chuyện mừng lớn. Các vị cớ sao lại mang bộ mặt đưa đám như vậy? Phương Chính... năm đó tiểu tử này cũng từng đến chùa Hồng Nham, bần tăng cũng đã gặp qua, là một đứa trẻ rất lanh lợi."

Mọi người không ngờ Hồng Nham thiền sư lại không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười. Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ ít hương hỏa đi lại là chuyện tốt?

Lúc này, Ngộ Tâm hỏi: "Hóa ra trụ trì và Phương Chính còn có duyên gặp mặt, cũng là duyên phận."

Hồng Nham thiền sư gật đầu, cười nói: "Năm đó, bần tăng quan sát Phương Chính, thấy trong mắt tiểu tử này có nét kiêu ngạo bất tuân, giống như một con khỉ con nghịch ngợm, nên mới nói với Nhất Chỉ thiền sư rằng Phương Chính không hợp xuất gia, vô duyên với Phật. Kết quả, Nhất Chỉ thiền sư lại nói hắn có duyên với Phật. Bây giờ xem ra, là bần tăng đã nhìn lầm. Tiểu tử này vậy mà thật sự đã khôi phục lại chùa Nhất Chỉ, cũng thật đáng quý."

"Thưa trụ trì, nhưng hắn đã cướp đi tín đồ và hương hỏa của chúng ta." Ngộ Minh nói.

Hồng Nham thiền sư lắc đầu: "Hương hỏa là để cúng dường chư Phật, ở đâu mà không phải là cúng dường? Hội Tắm Phật là để gột rửa tâm linh của chính mình, không phải để tăng thêm thể diện cho ai. Dân thôn Nhất Chỉ đến chùa Nhất Chỉ Tắm Phật, hay đến chùa Hồng Nham Tắm Phật, có gì khác nhau? Ngộ Minh, tâm tranh cường háo thắng của sư đệ quá nặng, sau này nên nhớ, không được để những vọng niệm này nổi lên nữa."

Nói xong, Hồng Nham thiền sư đứng dậy: "Chuyện này cứ như vậy đi. Hôm nay gọi mọi người tới, là để thương lượng về thịnh hội vào năm sau..."

Hồng Nham thiền sư nói thêm gì đó, Ngộ Minh đã không còn nghe lọt tai. Hắn chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, trong lòng vừa xấu hổ, nhưng nhiều hơn lại là phẫn nộ! Ở chùa Hồng Nham, hắn là đệ tử lứa chữ "Ngộ" vào chùa sớm nhất. Nếu làm tốt, rất có thể sau khi Hồng Nham thiền sư lui về, hắn sẽ tiếp quản chùa Hồng Nham! Điều đó có nghĩa là gì? Dù chùa Hồng Nham chỉ là một ngôi chùa nhỏ, nhưng hằng năm vẫn có không ít tiền hương hỏa, lại có trợ cấp của chính phủ, cùng các loại tiền quyên góp... Ngộ Minh nghĩ đến đây, hai mắt cũng có chút đỏ lên!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com