Mấy khác chải tóc cho , chẳng ý ai cả, ngươi chải cho một nữa thôi…"
"Tam tiểu thư…"
"À, chắc ngươi , sắp gả chồng .
Đại ca chọn giúp một mối hôn sự, là quyền quý trong kinh đấy, nhưng chút nào... đó tuổi còn lớn hơn cả phụ nữa cơ."
Nước mắt Quách Du như chuỗi ngọc đứt dây, rơi mãi ngừng, lắc đầu:
"Ngươi cũng hiểu mà, gả, nên tuyệt thực để phản đối…
Thế mà ngươi đoán xem, mẫu sai cạy miệng , bà nghiêm mặt quyền bậy, là cốt nhục mà Quách phủ nuôi nấng bao năm, là con gái Quách gia thì hi sinh vì gia tộc, thể ích kỷ thoái lui?
Họ vốn là thương nhất mà,cả đại ca nữa, từ nhỏ thương nhất cơ mà... bỗng dưng đổi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tam tiểu thư, xin đừng nữa…"
"Thu Ngọc, họ đổi , mà là họ vốn như .
Là ảo tưởng đánh lừa, bao giờ rõ phận và vị trí của ... đúng ?"
Không, đúng.
Tam tiểu thư, phận của cô vốn đủ cao quý, địa vị cũng vượt xa bao nhiêu cô gái khác.
Chỉ là, những ràng buộc và áp bức đặt lên nữ nhân trong cõi đời bao giờ phân biệt sang hèn, và cũng từng dừng .
Từ ngày phu nhân Quận công dỗ dành, giận dỗi, bắt ép cô bó chân nhỏ bé , cô định sẵn là thể phản kháng .
Nước mắt rơi khỏi khóe mắt Thu Ngọc, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Quách Du, thể nên lời.
Nỗi đau trào dâng trong lòng Quách Du, nàng úp mặt Thu Ngọc, òa thành tiếng:
"Xin ngươi, đại ca thật tàn nhẫn, bao điều tệ hại với ngươi mà chẳng bảo vệ gì cả...
Ta chẳng gì nên mới giả vờ giận, giả vờ thấy ngươi...
Tự lừa dối rằng thứ từng đổi, rằng bất lực..."
"Tam tiểu thư, đừng xin , cô là một đứa trẻ ."
"Thu, Thu Ngọc… đời còn ai khiến ngươi yên lòng ?
Đừng chết, còn mong ngươi chải tóc cho nữa, như hồi còn bé, bên giường, chờ ngươi ru ngủ..."
"Thu Ngọc, hứa với , mau khỏe ? Ta sợ lắm..."
"...Được."
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Khi trời bắt đầu ấm dần lên, cơ thể yếu ớt của Thu Ngọc rốt cuộc cũng chút chuyển biến.
Nàng thể xuống giường.
Đó là nhờ Quách Du thường xuyên đến thăm nàng.
Từ đó về , Quách Du nhắc đến chuyện buồn nữa, như thể hôm nàng òa chỉ là một giấc mộng.
Cô như xưa, kể đủ thứ chuyện vui thời bé, sà lòng Thu Ngọc nũng nịu, mè nheo đòi nàng vườn bắt bướm cùng .
Thu Ngọc nỡ từ chối, khi sức khỏe dần khá lên, nàng cũng từng đến viện của Quách Du một .
Hôm trời , gió nhẹ nắng ấm, đình cắm hoa rực rỡ, muôn hoa khoe sắc.
Bên cạnh Quách Du là từng tốp nha , phấn son ngọc ngà vây quanh, vẫn náo nhiệt, rực rỡ như thuở nào.
Huệ Nhi và Xuân Tuyết một mẻ điểm tâm ngon, Chất Đồng và Yến Nhi thì cùng Quách Du đuổi bướm trong sân.
Có nha đang cắt tỉa hoa, chọn những đóa nở rộ nhất cắm bình.
Về , các nàng còn chơi trò bài bằng lá cây.
Ban đầu, Quách Du cứ sót một lá tiền văn trong tay, chu môi, mặt mày nhăn nhó đầy bất mãn.
Thu Ngọc giúp nàng xem bài, thắng mấy ván, nàng dương dương tự đắc như thể tiểu nữ tướng.
Hương hoa ngập sân, nước xuân pha , tiếng rộn rã khắp nơi, mái hiên một cánh én bay vút lên trời.
Thu Ngọc ngẩng đầu theo, trời xanh biếc, mênh m.ô.n.g vô tận như chẳng hề điểm dừng.
hiểu , tim nàng chợt nghẹn , một nỗi hoảng hốt tên dâng lên, n.g.ự.c đau thắt, thở rối loạn.