Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 100



Người phụ nữ luôn vẻ hiền hậu, đức hạnh mặt Thế tử và Quận công phu nhân , chẳng rõ dồn nén bao nhiêu oán giận, mở miệng liền trách nàng vô lễ, thấy chính thất đến mà tránh né.

 

Dù con đường chỉ một lối, Thu Ngọc thực sớm hành lễ, tránh sang một bên.

sáng suốt đều hiểu, Thế tử phu nhân cố tình gây sự.

 

Nàng lạnh giọng khẩy:

"Ngươi chỉ là một nha hèn mọn, phận thấp kém, dựa mà dám hầu hạ Thế tử? Lại còn coi thường – chính thất đường đường chính chính – để mắt?

Đã là thất của Thế tử, từng thấy ngươi tới dập đầu dâng . 

Dù Thế tử sủng ái ngươi, thì cũng thật ngông cuồng quá mức. 

Phận nô tỳ mà trong mắt phép tắc?"

 

Thu Ngọc quỳ xuống đất.

Nàng , sự nhẫn nại của Thế tử phu nhân dành cho nàng sớm cạn kiệt.

Lần chẳng qua là thấy gần đây Thế tử lạnh nhạt với nàng, cố tình tìm cớ để hả giận.

 

Thế tử phu nhân thậm chí cho nha tay, tự bước tới, tát nàng hai cái thật mạnh.

Móng tay dài cào qua má nàng, cố ý dùng sức lớn, để hai vết xước rát buốt.

 

Thu Ngọc cảm nhận cơn đau rát, cũng cảm thấy dòng ấm nóng đang rỉ chảy bên má.

Là máu.

 

Hai tiểu nha cùng nàng cũng quỳ rạp đất, dám lời nào.

Có lẽ vì thái độ gần đây của Quách Lăng đổi rõ rệt, như thể chán ghét nàng đến tận xương tủy, khiến ngay cả đám nha cũng còn dám bênh vực, sợ nếu can ngăn sẽ Thế tử phu nhân trút giận lây.

 

Thu Ngọc nhận hai cái tát, phạt quỳ nửa canh giờ.

 

Với oán khí trong lòng Thế tử phu nhân, thật bà hề buông tha nàng nhanh như .

Chỉ là mượn dịp để "răn dạy nhẹ nhàng", đồng thời thăm dò phản ứng của Quách Lăng.

 

Dù canh chừng nàng còn hơn bảo bối, nâng như nâng trứng, sợ nàng chịu uất ức.

Nếu thực sự hết tình, thì cuộc sống thật sự khốn khổ của Thu Ngọc mới chỉ bắt đầu.

 

Thế tử phu nhân cho rằng, là chính thất, tát hai cái thì ?

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Huống hồ bây giờ Quách Lăng còn sủng nàng như . 

Dù sủng, thì Thu Ngọc vẫn là , nàng quyền xuống tay.

 

nàng ngờ, tâm tính của Quách Lăng tàn độc đến .

Đêm đó, ngay khi chuyện, lập tức tới phủ viện của nàng .

 

Vị phu quân xưa nay vẫn nho nhã lịch thiệp trong mắt nàng, mà mặt đầy tớ trong phòng, lạnh lùng tát bà hai cái.

Thế tử phu nhân ngã vật xuống đất, đau kinh hoảng đến run rẩy.

 

Quách Lăng cúi xuống, ghé tai bà nhỏ:

"Bây giờ ngươi đang ở đất Dự Chương, chỉ cần một phong thư gửi đến nhạc phụ đại nhân, ngươi chẳng may bệnh nặng qua đời... lập tức thể đóng quan, hạ táng."

 

Giọng lạnh lẽo rợn , thấp và khẽ, còn mang theo ý , chỉ nàng thấy.

Người đàn bà kinh hãi đến hồn phi phách tán, ngừng lắc đầu, quỳ sụp chân cầu xin tha mạng.

 

Mãi , Quách Lăng mới rời phủ viện, đến thư phòng phía .

Khi đó Thu Ngọc ngủ, đèn trong phòng cũng tắt.

 

Quách Lăng lâu gặp nàng, nàng cũng hề nghĩ sẽ đột ngột đến.

Nha liền thắp đèn trường minh trong phòng ngủ, ánh sáng lập tức lan tỏa khắp gian phòng.

 

Người đàn ông đang bước về phía nàng, khoác y bào màu huyền, mày mắt điểm nét ý , tựa như thuở ban đầu — mang gương mặt như thần tiên giáng thế, đến ngỡ ngàng.

Hắn mang theo thuốc mỡ, xuống mép giường, nhẹ nhàng vén tóc nàng tai, dùng đầu ngón tay chấm thuốc, cẩn thận bôi lên vết thương gò má nàng.

 

Giọng Quách Lăng thản nhiên mà dịu dàng:

"Hứa thị cấm túc , sẽ còn dám phiền nàng nữa."

 

Thu Ngọc cụp mắt, im lặng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Quách Lăng tiếp:

"Chuyện đây sẽ truy xét nữa, nàng cũng đừng canh cánh trong lòng. 

Thu Ngọc, nàng đón đứa nhỏ về, thì thôi , về sẽ nhắc đến nữa."

 

Thu Ngọc ngẩng đầu, chăm chú , cuối cùng mở miệng:

"Thế tử thật sự bằng lòng buông tha cho nó?"

 

"Đương nhiên, chỉ cần vì nàng, ai cũng thể tha."

 

Quách Lăng khẽ bật .

Ngón tay khẽ nâng cằm nàng lên.

Thuốc mỡ mát lạnh dính nơi đầu ngón tay, thoảng mùi hoa hương thanh đạm, nồng nhưng thấm sâu lòng, thẩm thấu qua làn da, khiến khỏi rùng .

 

Thu Ngọc mặt biểu cảm.

Khuôn mặt nàng trắng trẻo, ngũ quan thanh tú. 

Dẫu thể gọi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng càng càng thuận mắt, càng càng dễ xiêu lòng.

 

Quách Lăng yêu gương mặt , cũng yêu cả con gái mang gương mặt . 

Bởi mỗi ngắm nàng, thế gian như lặng hẳn, lòng cũng lắng , nơi góc khuất sâu nhất trong tâm khảm , khẽ gợn lên chút dịu dàng, khiến say đến tận xương tủy.

 

Hắn thấy Thu Ngọc giống như hương hương — rực rỡ, nhưng dễ khiến lưu luyến.

Ngay cả khi lúc mặt nàng vẫn còn vết m.á.u hằn đỏ, thần sắc quật cường chịu khuất phục, vẫn khiến lòng rung động thôi.

 

Hắn bật , chậm rãi mở lời:

"Ta bản tính lãnh đạm, chẳng lành gì. 

Dù việc bất chấp thủ đoạn, nhưng với nàng là thật lòng. 

Chẳng lẽ trong mắt nàng, chân tâm và phận của đều đáng một xu? 

Ở bên khiến nàng ghê tởm đến ?"

 

Thu Ngọc đáp, chỉ bình thản , hỏi :

"Thế tử thật sự nguyện ý tha cho đứa nhỏ?"

 

"Ta là nguyện ý, nàng cứ tin?"

 

"Thế tử cũng từng , sẽ tha cho Tiêu ca ca."

 

"Ha… thì nàng chuyện đó . 

Thu Ngọc, chuyện trách . 

Ta cho cơ hội, chính nuốt lời , nhận tiền vẫn yên phận."

 

"Chuyện Tiêu ca ca, nhắc . 

Chỉ hỏi Thế tử, bằng lòng thề — từ nay về , tuyệt đối hại con ?"

 

"Ta thề, từ nay về tuyệt động đến nó. 

Nếu trái lời thề, xin trời đánh sét giáng."

 

Quách Lăng nàng , ba ngón tay chụm , vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn xưa nay ít khi kiên nhẫn đến , càng hiếm khi chịu cúi dỗ dành một nữ nhân.

 

Thu Ngọc hiểu, sự dịu dàng đó là điều kiện. 

Hàng mi nàng khẽ run, cất lời:

"Tạ Thế tử thương tình."

 

Tay Quách Lăng đặt lên eo nàng, nhẹ kéo nàng lòng.

Thu Ngọc ngoan ngoãn tựa trán .

 

Người đàn ông mặt vẻ vô cùng hài lòng, thậm chí như trút gánh nặng trong lòng, khóe môi mỉm , dịu giọng :

"Ngọc nhi, trao thật tâm cho nàng, và chỉ trao cho nàng. 

Từ nay về , chỉ mong nàng đối với một chút. 

Ta sẽ phụ nàng, nàng cũng đừng phụ ."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com