Chuột tinh Đại vương bắt đầu thấy chột , nó vân vê ria mép, gượng:
"Hay là… ngươi phát điên thử xem?
Biết đập tung nắp quan tài thì ?"
Tống Thao liếc nó một cái sắc lạnh, lưng .
Ba mươi năm qua, nàng từng nghĩ đến cách khác.
Ví như dỗ dành Chuột tinh, bảo nó tìm một đến, đào mộ, mở quan tài.
Chuyện yêu tinh , chỉ còn cách nhờ con .
Chỉ tiếc rằng Chuột tinh chịu.
Nó bảo:
"Chuột gia còn hóa hình , mà ngươi bắt — một con chuột tinh — tìm đào mộ?
Ngươi hại c.h.ế.t ?!"
Tống Thao buồn để ý đến lời nó.
Chuột tinh Đại vương tiếp:
"Không Chuột gia giúp, mà là căn bản chẳng ai dám đến đây đào mộ .
Ngươi nơi đồn là ma ?
Đường núi bỏ hoang mấy chục năm , hoang vu vắng vẻ, ai dám bén mảng tới chứ?"
Chuột tinh sai.
Tin đồn nơi đây ma, vốn bắt nguồn từ cái một con ác quỷ đội mũ trắng quỷ sai lôi cổ từ nghĩa địa .
Không nó lẩn trốn từ đến, chỉ lúc còn sống tội ác tày trời, đến khi c.h.ế.t cũng chịu yên .
Dù chỉ lẩn khuất ở đây một thời gian ngắn, nó cũng đủ sức dọa c.h.ế.t một phụ nữ vô tình núi, còn đẩy một kẻ qua đường xuống vực sâu.
Từ đó, con đường núi ngày càng ít.
Rồi đến khi đường núi hoang hóa , chẳng còn ai dám nữa.
Tống Thao ngờ mấy chục năm trôi qua, lời đồn về ma quái ở nơi càng lan rộng.
Tất nhiên, Chuột tinh Đại vương sẽ dại mà kể rằng chính sự lan rộng đó một phần là do nó góp công.
Năm vì đào mộ, nó dẫn cả đàn con cháu chuột đến đây quen địa hình, nửa đêm canh ba còn lang thang rình mò khắp núi.
Lúc đám chuột khiêng xuống núi, ngang qua ngôi làng chân, nó hứng chí trèo lên mái nhà ngửa cổ như điên.
Tiếng gớm ghiếc vang dội khắp làng.
Chuột tinh Đại vương khi đó đang ở thời kỳ đỉnh cao của chuột, hình béo , ăn uống thỏa thuê, đám con cháu tâng bốc suốt ngày, tránh khỏi chút... bay bay.
Sau đó thì hối hận thật.
Nó thể sống sót cả trăm năm giữa cõi nhân gian, thành tinh tu đạo, chẳng nhờ sự cẩn trọng ?
May mà vùng đất vốn tiếng , nên dù nó thêm mắm dặm muối , cũng chẳng gây phiền phức gì quá lớn.
Chuột tinh vốn thích tiếp xúc với .
Còn đám con cháu của nó, trong mắt nó đều quá ngu.
Chỉ cần ngửi thấy mùi dầu mè là phát điên lên.
Từ khi hóa tinh, thật trong lòng nó vô cùng cô đơn, con chuột nào hiểu cả.
Trước Tống Thao, nó cũng từng gặp vài yêu quái khác.
đạo bất đồng thì thể cùng đường, ai chịu bạn với nó.
Trong giới yêu quái, nó vốn là kẻ yếu thế, thường khinh thường.
Có kẻ thậm chí còn bắt nó ăn thịt.
Nhìn thì vẻ náo nhiệt, chứ lòng nó thực chua xót.
Cô độc, tịch mịch, tự ti.
Tống Thao thì khác.
Kẻ khác ăn thịt nó, Tống Thao chỉ mượn răng nó mà thôi.
Nàng mạnh, nguy hiểm, điên cuồng, cũng thú vị.
Một chút quyến rũ, một chút lạnh lùng, và ít đáng thương.
Quan trọng hơn cả là ruột ngon.
Chuột tinh Đại vương nuốt nước bọt, cặp mắt nhỏ khôn ranh đảo tới đảo lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người bạn nó nhất định kết giao!
5.
"Tống Thao, Tống Thao, ngươi thể cho một đoạn ruột ?"
"Ngươi cắn toang nắp quan tài , moi hết ngũ tạng lục phủ cho ngươi."
"…Ta chỉ cần một đoạn ruột thôi."
"Ta móc não cho ngươi luôn."
"Ta chỉ một đoạn ruột!"
"Thận cũng cho ngươi!"
"Ta chỉ một đoạn ruột!"
"Xương cũng cho ngươi luôn."
Chuột tinh Đại vương nổi đóa, dựng hết lông, gào ầm lên:
"Ta chỉ cần một đoạn ruột!
Một đoạn ruột!
Một đoạn ruột!"
Tống Thao lạnh lùng cái đầu chuột ló từ hang, ánh mắt dửng dưng:
"Lấy răng ngươi đổi."
"Ngươi đào cho một cái hang, cho ngươi một đoạn ruột."
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Chuột tinh rụt đầu :
"Không răng thì ăn ruột bằng gì?"
Tống Thao liếc nó một cái, chẳng buồn đáp, xoay dựa ván quan tài, lặng lẽ chơi đùa với chiếc chuông trong tay.
Chiếc chuông nhỏ khắc hoa sen, gọn trong lòng bàn tay nàng, trông tầm thường đến mức cũ kỹ.
Khe rãnh nơi hoa văn, vẫn còn loang vết nâu sẫm, đó là m.á.u thấm từ khi nó chôn trong bụng nàng.
Máu lâu ngày ăn sâu , móc mãi cũng sạch.
Mỗi lắc, chuông phát âm thanh trong trẻo dễ .
Là vật của cõi âm, Tống Thao từng nghĩ thể dùng nó gọi từ âm phủ.
ở trong quan tài, lắc thế nào cũng vô ích, âm thanh truyền ngoài .
Vậy nên , nàng từng nhét chuông hang chuột, nhờ Chuột tinh Đại vương mang ngoài, mộ nàng và Quách Du lắc thử.
Phần thưởng khi chính là một đoạn ruột.
Chuột tinh tài nào lắc nổi chiếc chuông đó.
Thưởng - đương nhiên cũng hủy.
Ngày qua ngày, Tống Thao vẫn âm thầm đếm, nàng nhốt trong quan tài tròn một trăm mười năm.
Từ tuyệt vọng đến c.h.ế.t lặng, từ c.h.ế.t lặng đến bình thản.
Tâm cảnh của nàng càng lúc càng an tĩnh.
Hơn một trăm năm , còn gì đến thù hận ân oán?
Những oán hận , như thuộc về kiếp .
Kiếp khép , kẻ thù cũng c.h.ế.t sạch .
Trên đời chẳng còn ai nhớ tới họ nữa.
Di ca, Linh Xảo, Ngô Dung, phu nhân huyện lệnh, thậm chí là tên đạo sĩ thối Huyền Cơ — đều sẽ cuốn trôi khỏi ký ức hậu thế.
Không ai quan tâm đến thù oán của họ, dù thấy, cũng chỉ coi như một câu chuyện gió thoảng bên tai.