Tất nhiên là vì ăn no uống đủ, để xem trò của Tống Thao.
Một con ở trong hang chuột, một kẻ trong quan tài.
Một tên thì đắc ý vênh váo, một thì lóc thê lương.
Lần đến lượt Tống Thao huyên thuyên ngớt, ngừng kể lể về phận đáng thương của , những chuyện bực dọc từng trải, và kết cục bi thảm hiện tại.
Đến cuối cùng, Chuột tinh Đại vương mà chút động lòng.
Nó :
"Không ngờ ngươi là một con khổ sở đến thế."
Tống Thao nức nở van xin:
"Vậy ngươi nguyện ý tiếp tục đào hang cứu ngoài ?"
"Cút!"
Chuột tinh chuồn nhanh như .
từ đó trở nó thường xuyên .
Đào hang thì thể giúp .
Dù răng cửa đối với nó vô cùng quý báu, Tống Thao hành hạ mấy , lỡ như mọc thì đúng là đòn chí mạng.
xét thấy thái độ hiện giờ của Tống Thao , cung kính, nịnh nọt đủ điều, khiến Chuột tinh Đại vương vô cùng hài lòng.
Nó vuốt râu toe toét, đồng ý sẽ giúp nàng dò la tin tức.
Tống Thao nhiều điều.
Chẳng hạn như: Sáu mươi bảy năm , vị bộ đầu tên Bùi Tống trong nha môn mới lập, cũng chính là Chiêm A Di ở thôn Trư Lĩnh, rốt cuộc c.h.ế.t như thế nào? Chết ở ?
Chẳng hạn như: Huyện lệnh Ngô Dung và phu nhân của y, là ai thu dọn xác? Chôn ở nơi nào?
Chẳng hạn như: Đạo sĩ Huyền Cơ — tức Chân nhân Nam Dương — liệu còn sống chết?
…
Toàn là những chuyện xưa cũ nàng mãi buông xuống .
Chuột tinh Đại vương huy động cả đàn con cháu nhà chuột, mãi một năm mới mang tin về.
Nó :
Xác huyện lệnh Ngô Dung và phu nhân là do nhạc phụ của thu dọn, chôn ở Lộc Lĩnh.
Nam Dương chân nhân, tức lão đạo Huyền Cơ, c.h.ế.t từ sáu mươi bảy năm , thiên lôi đánh c.h.ế.t khi độ kiếp.
Còn Chiêm A Di thì truy sát, c.h.ế.t ở nơi đồng hoang dã.
Tin về Chiêm A Di tra thật dễ.
Những chuyện càng mờ ám, càng ít, mà đến nay đều khuất núi cả .
Con cháu nhà chuột của Chuột tinh Đại vương gõ cửa hỏi từng hang chuột, còn mò đến các hộ dân ngoài hoang dã để dò tin.
Tuổi thọ của chuột vốn ngắn, đời nối đời phiên , nhưng chống nổi sự hấp dẫn của dầu mè.
Một đồn mười, mười đồn trăm — cả đàn chuột truyền tai , điên cuồng thu thập manh mối…
Cho nên Chuột tinh Đại vương mới dám chắc: tin tức đáng tin.
Tống Thao nổi điên, hét ầm trong quan tài, cầm xương Quách Du mà đập loạn.
Không chỉ vì phẫn uất cái c.h.ế.t mờ ám của Chiêm A Di, nàng còn giận lão đạo Huyền Cơ c.h.ế.t quá rõ ràng.
Chết vì thiên lôi đánh khi độ kiếp?!
Đây gọi là gì?
Là cái gì chứ?!
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Lá của lão đạo đó sai !
Chính hại nàng!
Chỉ vì một quẻ bói quái gở, mà hại nàng đến mức , kéo theo cả những bên cạnh cũng lâm kết cục bi thảm!
Tống Thao thể cam lòng.
Oán khí trong lòng nàng tích tụ đến đỉnh điểm!
Huyền Cơ thể c.h.ế.t đơn giản như ?!
Hắn c.h.ế.t quá dễ dàng!
Nàng còn ăn thịt , uống m.á.u , lột xương ném cho chó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuột tinh Đại vương dựng hết lông trong hang chuột!
Nó thấy thi tinh phát điên, gào rú trong quan tài, đập phá dữ dội, suýt nữa bật tung cả nắp ván.
Chỉ còn chút xíu nữa thôi…
Nó mở to mắt, nhịn gào lên trong hang:
" đó! Chính thế! Cố lên nữa , Thi tinh đại nhân!"
Tiếc là, đúng lúc khí thế sắp lên tới đỉnh thì .... Thi tinh đại nhân kiệt sức .
4.
Trong ba mươi năm tiếp theo, Chuột tinh Đại vương vẫn thường xuyên đến thăm Tống Thao.
Mối quan hệ giữa họ lúc ... cực kỳ phức tạp.
Cứ như kiểu bạn bè nhưng đầy dè chừng.
Tất nhiên, dè chừng nhiều hơn chính là Chuột tinh Đại vương.
Bởi vì Tống Thao luôn nhẹ giọng gọi nó từ trong quan tài:
"Ngươi lên đây mà, chúng là bạn mà.
Ta sẽ bắt ngươi , buồn lắm , lên đây chuyện với một lát thôi."
Chuột tinh sinh nghi, lập tức lùi thêm một bước:
"Chuột gia ở trong hang chuyện cũng !"
"Ngươi tin ?
Có lẽ xứng bạn với ngươi, xứng nhận lòng tin của ngươi.
Ta cô độc quá, chỉ là một cái xác vô danh chẳng ai đoái hoài..."
Nói , nàng lấy tay che mặt, bật nức nở.
Chuột tinh Đại vương giật giật râu, run cả :
"Thôi diễn thôi! Ngươi gạt quỷ ?
Chuột gia mắc bẫy !"
Lời còn dứt, tiếng liền im bặt.
Tống Thao đưa tay thọc hang chuột, gương mặt trở nên dữ tợn:
"Đào hang cho ! Lại đào thêm một cái nữa!
Cho mượn răng cửa của ngươi!"
Chuột tinh dứt khoát mắc mưu, khiến Tống Thao gần như phát điên.
Nó chỉ thò đầu khi nàng kiệt sức, khẩy lên giọng:
"Ngươi đang tu tiên ?
Thì tu chứ! Dùng cái chuông dẫn hồn của ngươi !"
Hiển nhiên, nó vẫn cho rằng cái chuông là giả, thứ chỉ là Tống Thao bịa để lừa nó.
Tống Thao đáp lời, vẫn bất động trong quan tài.
Vì nàng , chỉ cần nhúc nhích, cái đầu chuột sẽ “vèo” một cái biến mất còn tăm .
Tống Thao thất vọng đến lạnh lẽo, :
"Nếu năm đó thả ngươi ngoài, ngươi c.h.ế.t đói trong quan tài .
Vậy mà giờ đến cái răng cũng cho mượn, còn dám gọi là bạn ?"
Chuột tinh Đại vương tức tối, hét lên một tiếng “Hây!” mắng:
"Vô sỉ!
Không ngươi nhốt trong quan tài ?!
Ngươi cũng răng, tự dùng !"
Lời dứt, nó trợn tròn mắt khi thấy Tống Thao lật , bò như con cóc, há mồm gặm lấy nắp quan tài.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, gặm suốt một hồi lâu, mặt mày méo xệch, cùng xuống, mặt biểu cảm.