Khi nàng mang thai ba tháng, hắn ra ngoài lêu lổng, sủng thiếp diệt thê.
Tỷ không trách thiếp, chỉ cắn răng nhẫn nhịn.
Chính thất phủ Thiệu cũng không nhìn nổi, gọi nàng về, chỉ dạy nàng cách quản gia, trị thiếp, giữ thể diện.
Vừa lúc ta ngang qua, chính thất chỉ ta mà bảo:
“Nhìn mẹ con nó đi, bao nhiêu năm rồi có bao giờ tạo sóng? Ngươi đã là chính thê, đừng nhớ mãi thân phận tiểu thiếp của mẹ ngươi nữa. Không có thủ đoạn, làm sao sống nổi trong phủ?”
Ta ngước nhìn bà ta, nghĩ thầm: Vậy sao?
Tỷ ta là chính thê ôn nhu, nhưng sống không vui.
Nếu nàng là chính thê thủ đoạn, liệu có sống vui hơn không?
Phụ nữ chốn hậu viện, bất luận ôn hòa hay sắc sảo, chỉ cần không bước qua được cánh cửa chạm trổ ấy…
…cuối cùng cũng chỉ là bộ hài cốt trong sân vắng.
Nhưng lời bà ta, ta vẫn gật đầu chấp nhận một nửa.
Nữ nhân nếu không có thủ đoạn – thì khó sống nổi.
Đáng tiếc mẫu thân ta lại chính là người không có thủ đoạn.
Năm đó, ta đổ bệnh.
Sinh non khiến thể chất ta vốn yếu, lần cảm mạo ấy khiến ta suýt chết.
Nhưng ta và mẫu thân, là “rác rưởi” bị vứt trong xó xỉnh, nào ai để tâm?
Mẫu thân cầu xin chính thất, bà ta không thèm đoái hoài.
Gió tuyết đêm đông buốt giá, nhà không có than, nàng chỉ còn cách ôm chặt lấy ta, mong dùng thân nhiệt để giữ ta qua đêm.
Nhưng mẫu thân ơi, lạnh lẽo đâu chỉ là thân xác?
Dù qua được đêm nay, còn bao nhiêu cơn bão nữa đang chờ?
Huống hồ thân thể nàng cũng lạnh, ôm lấy nhau – không thể ấm nổi.
Muốn ấm – phải có than, có nhà, có tiền, có quyền.
Bệnh ta ngày càng nặng.
Mẫu thân trộm trang sức của chính thất đem bán, thuê lang y bốc thuốc cho ta.
Bệnh vừa đỡ, việc trộm cắp liền bị phát giác.
Mẫu thân bị đánh đến da tróc thịt bong.
Ta đứng giữa gió tuyết, nhìn từng bông tuyết rơi, nhìn m.á.u nàng loang ra trên nền tuyết như mực rơi lên giấy.
Nhưng nàng không chết.
Sức sống dường như dai dẳng không tưởng. Nửa tháng sau đã gượng dậy làm việc.
Nàng giành việc với ta, vừa tranh vừa nói:
“Để nương làm, con ngoan ngoãn, mới chín tuổi, để nương làm…”
“Để nương làm ~ để nương làm ~”
Lời ấy lọt vào tai huynh ta, hắn vỗ tay cười lớn:
“Ngươi thích làm việc thế cơ à? Lý thúc, nhà ông còn đống củi chưa chẻ phải không? Giao cho bà ta đi!”
Từ đó, mẫu thân không tranh việc với ta nữa.
Nàng đi chẻ củi thay người khác.
Rìu lên rồi rìu xuống, vết thương có lẽ lại rách, m.á.u thấm qua lớp áo mỏng.
Một canh giờ sau, hắn lại đến:
“Chà chà, nhanh ghê! Củi ngày mai cũng giao cho bà nhé! Tất cả đều giao cho bà!”
Lúc đó, ta đang nấu cơm.
Bàn tay dừng lại giữa chừng, ta lấy ra túi thuốc luôn mang bên mình, rắc vào nồi cháo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Là phần cháo dành cho ta và mẫu thân.
Ta nhìn nàng uống hết, rồi ngã xuống bàn, không còn động tĩnh.
Đó là thuốc chuột.
Mùa đông năm ta chín tuổi, chính tay ta đã tiễn mẫu thân đi một đoạn cuối cùng.
Ta không khóc.
Chỉ thấy… lạnh lẽo.
Nàng không đáng chết.
Mà ta, cũng vậy.
02
Ta là một nữ nhân.
Là nữ nhân có thể g.i.ế.c người.
Sau khi mẫu thân chết, người trong phủ chỉ nghĩ nàng bị đánh nặng quá nên không qua khỏi.
Bọc một tấm chiếu cỏ, rồi đem đi chôn.
Không ai còn để mắt đến một đứa bé nhỏ như ta.
Ta canh đúng lúc phụ thân tan triều trở về, khi ông sắp bước qua ngưỡng cửa phủ, ta nhào đến chân ông, đôi mắt đẫm lệ.
“Đứa ăn mày ở đâu ra vậy?” – ông nhíu mày, sai người đuổi ta đi.
Ta nghẹn ngào cất tiếng: “Cha…”
Ông sững lại. Có lẽ mới sực nhớ, ông còn một đứa con gái.
“Cha ơi,” ta nói, “mẹ con đã chết. Con cũng sắp c.h.ế.t rồi. Nay đến bái biệt người.”
Rồi ta quỳ dập đầu một cái.
“Trẻ con nói vớ vẩn gì vậy? Mẹ con c.h.ế.t rồi ư?” – ông nói.
Người hộ tòng bên cạnh nhắc nhở: hôm qua quả thực có một vị phu nhân qua đời – chính là mẫu thân ta.
Ông mới nhìn ta lần nữa: “Chết thì chết. Con không có mẹ thì sống không nổi à?”
Lúc ấy có đám người đi ngang cửa phủ, ta lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn:
“Con không có gạo nấu cơm, chẳng mấy chốc sẽ đói c.h.ế.t thôi.”
Mấy người kia nghe vậy, không khỏi nhìn về phía phủ Thiệu bằng ánh mắt khác lạ.
Phụ thân ta cảm nhận được, sắc mặt tối lại: “Con là con gái của ta. Nhà họ Thiệu sao có thể để con mình c.h.ế.t đói?”
Ông cố tình nói to, quay sang bảo gã tiểu đồng: “Phu nhân đâu? Đi hỏi thử xem, Thiệu gia ta có thể để con gái mình c.h.ế.t đói hay không?”
Ta hơi yên tâm. Nhưng chưa đủ.
Khi ông quay người bỏ đi, ta lại quỳ sau lưng, dập đầu thật mạnh:
“Cha thật tốt. Không trách tỷ tỷ đi lấy chồng rồi mà vẫn luôn nhớ thương nhà mình. Hôm trước tỷ về, còn mang bao nhiêu lễ vật quý tặng cha mẹ.”
Phụ thân ta lập tức khựng bước.
Quay phắt lại: “Ngẩng đầu lên.”
Ta làm theo.
Trong ta, ông không thấy dung nhan mẫu thân năm xưa.
Nhưng trong chính ta, ông chợt nhận ra: mẫu thân ta quả thực từng là một mỹ nhân.
Hồi lâu sau, ông trầm ngâm hỏi: “Trước đây con ở đâu?”
“Tiểu viện phía Tây.”
“Từ nay, con chuyển vào phòng của tỷ tỷ con ở.”
“Vậy… những quyển sách trong phòng tỷ, con có thể đọc không?”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ông hơi ngừng lại, rồi nói:
“Sẽ cho con thầy dạy. Dù là con gái, cũng phải biết tiến thân, không thể mù chữ. Hiểu chưa?”