Ta là một nữ nhân, sinh ra từ cái bụng vô dụng của mẫu thân.
Mẫu thân ta từng là nữ tử của Hoan Yên Lâu, nhờ mang thai mà được phụ thân Thiệu thị lang của ta đưa về phủ.
Hôm nàng sinh ta, chính thất đứng ngoài cửa, nghe nói sinh con gái thì nét mặt liền giãn ra, cười khẩy:
“Gà rừng không thể thành phượng hoàng, tiện nhân chỉ có thể sinh ra tiểu tiện nhân.”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Chủ mẫu đuổi mẹ con chúng ta đến một viện nhỏ hoang phế. Sau khi phụ thân biết chuyện cũng chẳng buồn để tâm.
Ông không có nhiều con cái, dưới gối chỉ có một trưởng tử cùng một thứ nữ. Nếu như không phải vì mẫu thân mang thai khiến ông trông ngóng có thêm một đứa con trai thì sẽ không đời nào nạp một kỹ nữ như mẫu thân ta làm thiếp.
Đáng tiếc ta lại là bé gái, hơn nữa còn sinh non, bẩm sinh đã yếu ớt.
Từ khi có được ký ức, ta đã thấy mẫu thân ngày ngày làm việc cực nhọc, mùa hè nấu cơm, vào đông giặt quần áo, sáng sớm quét nhà, đêm đến thêu thùa may vá.
Nha hoàn ở chính viện thở dài, nói rằng năm xưa dung mạo của mẫu thân tuyệt sắc. Nhưng khi ta nhìn bà, lại chẳng thể nào tưởng tượng ra dáng vẻ xinh đẹp năm nào.
Rõ ràng sắc mặt bà vàng vọt, cả người tiều tuỵ thấy rõ, thậm chí còn không so được với người làm trong phủ.
Phụ nhân tiều tuỵ ấy, đối khi sẽ nắm lấy tay ta, nhìn về phía Hoàng thành mà lẩm bẩm:
“Xuân à, đáng tiếc con là nữ nhi, nếu không Thị lang nhất định sẽ cho con đọc sách, con cố gắng thi đậu công danh thì có thể làm quan giống phụ thân con, không cần phải trải qua những tháng ngày khổ cực cùng ta rồi.”
Lúc ấy ta còn rất nhỏ, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi dợ hãi mãnh liệt: Bởi vì ta là nữ nhân, cho nên ngày qua ngày mới phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc cùng mẫu thân sao?
Nếu ta trưởng thành, có khi nào cũng sẽ giống như mẫu thân, gả cho một nam nhân ích kỷ lạnh lùng như phụ thân làm tiểu thiếp, mặc cho chủ mẫu đánh đập chửi rủa, nhẫn nhục chịu đựng cả đời hay không?
Kể từ đó trở đi, ta đã âm thầm nghĩ, ta không muốn giống như bà.
Mẫu thân nói đọc sách có ích. Ta nghe nói trong phủ có mời tiên sinh đến dạy học cho tỷ tỷ, bèn lén lút chạy đến bên tường viện của nàng nghe trộm bài giảng của tiên sinh.
Tỷ tỷ không giống với ta, tuy đều là thứ nữ nhưng ngoại tổ phụ của nàng làm quan trong triều. Năm xưa khi mẫu thân nàng gả vào Thiệu phủ, ngoại tổ phụ của nàng là một vị tiểu quan Cửu phẩm, bây giờ đã là Lục phẩm, cho nên nàng được coi trọng hơn ta rất nhiều, chủ mẫu cũng không dám tuỳ tiện lạnh nhạt với nàng.
Không rõ vì sao, mỗi lần ta lẻn vào viện nghe trộm bài giảng, người làm trong viện đều bị điều đi hết thảy, cho nên cũng không có ai phát hiện ra ta.
Cho đến một ngày, mẫu thân của tỷ đến thăm khi nàng đang học, ta không kịp trốn, bị bắt quả tang.
Mẫu thân nàng định đưa ta cho chủ mẫu xử lý, tỷ tỷ lại bước từ trong phòng ra.
“Mẫu thân, là con cho phép muội ấy nghe. Nếu mẫu thân để lộ chuyện này, con cũng không tránh khỏi bị phạt.”
Hóa ra, tỷ luôn biết ta nghe lén.
Hôm đó, nàng đưa ta một túi giấy bút và vài quyển sách vỡ lòng:
“Muội cũng là người đáng thương, cầm về dùng đi. Sau này nếu còn đến viện của ta nghe giảng, nhớ phải cẩn thận một chút.”
ta gật đầu, nghiêm túc nhìn vị tỷ tỷ này của ta, thầm nghĩ: Chờ đến khi ta leo lên được địa vị cao, nhất định sẽ báo đáp nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta không chỉ có một tỷ tỷ tốt, mà còn có cả một ca ca xấu xa.
Hắn thích trêu người, trêu bọn hạ nhân, trêu những đứa trẻ không quyền thế.
Một ngày nọ, hắn lang thang tới tiểu viện, thấy ta đang giặt đồ.
Từ đó, hắn có thêm một trò tiêu khiển.
Có lần hắn chơi đùa cùng bạn, không cẩn thận ngã xuống hồ nước, trở về lập tức ném bộ quần áo lấm lem bùn đất cho ta:
“Này, tiểu nha đầu giặt đồ, giặt sạch y phục cho bản thiếu gia!”
Mẫu thân ta đón lấy định giặt ngay, hắn lại giơ chân đạp bà ngã sóng soài dưới đất.
“Ai cho ngươi động vào? Tiện tỳ! Ta bảo nó giặt!”
Mẫu thân ta chỉ có thể hốt hoảng từ dưới đất bò dậy, rưng rưng nước mắt đứng ở một bên nhìn ta giặt sạch y phục cho hắn.
Buổi tối, bà ôm ta khóc: “Con ơi, con ơi, số chúng ta thật khổ, mẫu thân có lỗi với con.”
Nhưng ta không cảm thấy bà có lỗi với ta. Bà đã nuôi ta khôn lớn, bà là mẫu thân của ta. Dù cho bà yếu đuối cũng tốt hơn ngàn vạn lần phụ thân đạo mạo cùng ca ca xấu xa kia.
…….
Tỷ tỷ ta xuất giá vào mùa xuân năm ta tám tuổi.
Trước hôm đó, ta lén đến thăm nàng.
Ta lo nàng sẽ khổ như mẹ ta, lo nàng sinh con, con nàng cũng khổ như ta.
Ta hỏi: “Tỷ phu tương lai là người thế nào?”
Nàng đỏ mặt, đáp: “Chưa gặp bao giờ…”
“Chưa gặp… sao lại đỏ mặt?”
Ta cứ tưởng nàng yêu hắn nên mới thẹn thùng. Nhưng họ chưa từng gặp mặt.
Vậy hắn – phu quân tương lai – có đỏ mặt khi nghĩ đến nàng không?
Ta hỏi thẳng:
“Tỷ yêu hắn sao?”
Nàng sững lại: “…Dĩ nhiên là yêu.”
“Tại sao?”
Mi mắt nàng rung lên, dường như thoáng qua một nét mơ hồ:
“Vì trong muôn vàn người, thiên mệnh lại chọn hắn làm phu quân của ta.”