Giản Hạnh miệng nói là quen, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt như người xa lạ.
Hứa Lộ không chắc Giản Hạnh thật sự quen hay chỉ tiện miệng nói dối, nhưng cô chắc chắn mình không quen, nên chỉ có thể khoác tay Giản Hạnh, gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh bước qua.
Khi đi đến cuối cầu, cô lén liếc nhìn người đang tựa vào gốc cây.
Cô chỉ dám nhìn người này.
Bởi vì trong ba người, anh có vẻ ngoài hiền hòa nhất, thậm chí còn mang khí chất của một học sinh ngoan.
Đột nhiên, người đó lên tiếng, giọng không to không nhỏ:
"Giản Hạnh."
Hứa Lộ chột dạ, lập tức cảm giác như có kim châm sau lưng, dừng bước lại.
Cô siết chặt cánh tay của Giản Hạnh, Giản Hạnh hơi đau, nhẹ nhàng vỗ lên tay Hứa Lộ để trấn an:
"Không sao đâu."
Rồi quay đầu nhìn sang bên cạnh:
"Có chuyện gì ạ?"
Người đang ngồi xổm bên bờ sông lên tiếng trước:
"Ồ? Gia Minh, cậu quen à?"
Người ngồi trên tảng đá cũng ném điếu thuốc, tò mò nhìn sang:
"Đàn em à? Tần Gia Minh, cậu giấu giỏi thật đấy, quen từ bao giờ vậy?"
Tần Gia Minh mỉm cười, đứng thẳng dậy bước về phía Giản Hạnh.
Anh trước tiên thân thiện liếc nhìn Hứa Lộ, sau đó mới hỏi Giản Hạnh:
"Em ở lớp nào?"
Giản Hạnh đáp:
"Lớp ba."
"Lớp chuyển tiếp à?" Tần Gia Minh hỏi.
Giản Hạnh gật đầu.
Tần Gia Minh cũng gật đầu:
"Giỏi đấy."
Giản Hạnh khẽ mỉm cười, không rõ tâm trạng.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Tần Gia Minh lại hỏi:
"Chút nữa có về nhà không?"
Giản Hạnh đáp:
"Không về, nhưng có hẹn với bạn học rồi."
Tần Gia Minh liếc nhìn Hứa Lộ, gật đầu tỏ ý đã hiểu:
"Được, vậy để hôm khác nói chuyện."
Giản Hạnh đáp:
"Vâng."
Lúc quay người, khóe mắt Giản Hạnh vô tình liếc thấy bên cạnh người ngồi trên tảng đá có đặt một chiếc ô, cuộn gọn gàng, họa tiết caro xanh lam.
Rất bình thường, kiểu mà ở siêu thị chỉ cần bày lên giá là có cả chục cái giống hệt.
Nhưng cô không kìm được, quay đầu nhìn kỹ thêm một chút.
Người kia có vẻ khá hướng ngoại, ánh mắt chạm vào Giản Hạnh liền lập tức giơ tay vẫy:
"Chào đàn em nhé!"
Giản Hạnh thu ánh mắt lại, khẽ gật đầu.
Cô vừa định nhấc chân rời đi thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân.
Người ngồi trên tảng đá đã đứng dậy, gọi với theo:
"Này!"
Tiếng bước chân phía sau càng gần hơn, kèm theo giọng nam bình thản:
"Thấy rồi."
Giản Hạnh hơi khựng lại một chút.
Hứa Lộ chỉ muốn nhanh chóng rời đi nên hoàn toàn không để ý có người đang tiến lại phía sau.
Giản Hạnh sợ mình dừng lại quá rõ ràng, đành tiếp tục bước đi cùng Hứa Lộ.
Vừa đi được hai bước, Tần Gia Minh lại lên tiếng:
"Giản Hạnh này."
Giản Hạnh lập tức quay đầu lại:
"Dạ?"
Động tác của cô rất nhanh, như thể thực sự tò mò tại sao Tần Gia Minh gọi mình.
Khoảnh khắc quay đầu, ánh mắt cô vô thức liếc về phía bờ sông, chỉ một cái liếc nhẹ rồi vội vàng thu lại như không có gì xảy ra.
Bề ngoài cô tỏ ra bình thản, nhưng tim lại đập nhanh đến mức khó kiểm soát, vành tai cũng bắt đầu nóng bừng.
Sợ Tần Gia Minh nhận ra điều gì đó, cô chủ động lên tiếng:
"Có... chuyện gì sao?"
Không ngờ giọng lại cứng đờ, cổ họng nghẹn lại.
Sự chột dạ cùng phản ứng sinh lý khiến mặt cô lập tức đỏ bừng. Cô nghiêng đầu ho khan hai tiếng, khó khăn lắm mới kiềm chế được cảm giác khó chịu.
Trong mắt cô phủ một lớp sương mờ, tầm nhìn mơ hồ càng khiến cô bất an, cảm giác xấu hổ trong lòng cũng bị khuếch đại. Chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Tần Gia Minh vỗ nhẹ hai cái lên lưng cô: "Không sao chứ?"
Giản Hạnh xua tay, giọng hơi khàn: "Không sao."
"Không sao là tốt rồi. Giới thiệu cho em một người," Tần Gia Minh nói, "cùng khóa với em đấy."
Nghe vậy, người ngồi xổm bên bờ sông liền thở dài vẻ khoa trương:
"Thời nay kết bạn cũng phân cấp bậc, đúng là suy đồi đạo đức!"
Tần Gia Minh cười mắng:
"Cút đi, đồ ngốc."
"Hê hê, đàn em, anh tên là Ngô Đan, sau này gặp cứ gọi là anh Đan nhé. Nhưng anh không phải mấy lớp chuyển tiếp hay lớp Hoành Chí gì đâu," Ngô Đan nói rồi hất cằm về phía tảng đá, "Này, học sinh giỏi ở đằng kia kìa."
Giản Hạnh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng có cớ để nhìn sang đó.
Chàng trai kia vốn đang cúi người lấy chiếc ô bên cạnh tảng đá, cảm nhận được ánh mắt của cô liền không đứng thẳng dậy mà trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Buổi chiều mùa hè vào khoảng bốn, năm giờ trời vẫn sáng và oi nóng. Mặt hồ phía sau lưng cậu lấp lánh ánh nước, phản chiếu vào đáy mắt Giản Hạnh, nóng rực như lửa.
Giản Hạnh cố nén cảm giác nóng ran ấy, không chớp mắt cũng không nói gì.
Chàng trai kia chủ động gật đầu coi như chào hỏi.
Tần Gia Minh giới thiệu:
"Đây là Từ Chính Thanh."
"Còn đây là Giản Hạnh, lớp ba."
Bàn tay của Từ Chính Thanh rất to, chiếc ô không nhỏ chút nào nhưng khi nằm trong tay cậu lại trông như một món đồ chơi mini. Cậu đứng thẳng dậy, nói:
"Tôi ở lớp một."
Không chỉ khác biệt về thành tích, ngay cả khí chất của Từ Chính Thanh cũng hoàn toàn trái ngược với Ngô Đan và mấy người kia.
Cậu mặc một chiếc hoodie trắng đơn giản, vẫn còn mang nét thiếu niên nhưng đã lộ rõ đường nét tuấn tú, ngũ quan sắc nét, hài hòa, kiểu mà phụ huynh nào nhìn cũng sẽ thích.
Khi đứng thẳng lên mới phát hiện ra cậu cao ít nhất cũng phải mét tám, thậm chí còn cao hơn cả Tần Gia Minh.
Tần Gia Minh có chút bất ngờ nhìn sang Từ Chính Thanh:
"Sao không vào lớp chuyên?"
"Không vào," Từ Chính Thanh nửa đùa nửa thật, "không chịu nổi áp lực ở đó."
Nghe vậy, người đang ngồi trên tảng đá cũng đứng bật dậy, bước vài bước rồi khoác tay qua vai Từ Chính Thanh, nói với Tần Gia Minh:
"Chưa từng thấy anh Từ của chúng ta bá đạo như thế này bao giờ nhỉ?"
Từ Chính Thanh cười, dùng khuỷu tay huých nhẹ một cái.
"Chậc, đừng có vô lễ với đàn anh thế."
Ngô Đan nghe không nổi nữa, cầm nhành liễu quất vào, mắng:
"Giang Trạch, cậu không biết xấu hổ à?"
Giang Trạch đáp:
"Tôi không biết xấu hổ chỗ nào? Tớ chẳng phải là đàn anh của nó sao? Không chỉ bây giờ, cả đời này tôi cũng là đàn anh của nó!"
"Đừng có đứng đó thề thốt linh tinh nữa," Tần Gia Minh châm chọc Giang Trạch một câu rồi quay sang nói với Từ Chính Thanh: "Vậy là cậu và Giản Hạnh cùng ở tầng một à, trùng hợp thật."
Từ Chính Thanh có vẻ hiểu ẩn ý trong lời Tần Gia Minh, cậu liếc nhìn Giản Hạnh một cái, lại gật đầu chào cô lần nữa.
Lúc này, một cơn gió thổi qua, làm tung đuôi ngựa của Giản Hạnh, làn hơi ấm phủ lên sau gáy khiến cô bỗng rùng mình, cảm giác tê dại lan khắp người. Cô hơi cứng nhắc mỉm cười với Từ Chính Thanh.
Từ Chính Thanh còn có việc, cầm ô chào tạm biệt bọn họ rồi rời đi.
Cậu không giống Giản Hạnh và Hứa Lộ đi dạo quanh khuôn viên, mà quay lại cây cầu, đi ngược hướng trở về.
Giản Hạnh cũng xoay người, lúc rẽ vào khúc cua, cô lấy cớ tìm nhà sách Tân Hoa để liếc nhìn lên mặt cầu.
Bóng dáng thiếu niên lướt qua nhanh chóng, chỉ để lại dấu vết của cành liễu đung đưa trong gió.
Cậu xuất hiện một cách tự nhiên như không có gì đặc biệt, rời đi cũng chẳng để lại chút dấu vết nào.
Có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết được, chỉ riêng sự xuất hiện của mình đã khiến ngày hôm nay trở nên đặc biệt.
"Hôm nay hình như là Sở Thử* nhỉ?" Hứa Lộ bên cạnh lên tiếng.
"Ừ," Giản Hạnh đáp, "là Sở Thử."
Nắng hè dừng lại tại đây.
Mùa hạ chính thức kết thúc.
Từ Chính Thanh cuối cùng cũng biết đến sự tồn tại của cô.
—
Mỗi năm cứ đến thời gian nhập học của học sinh mới, nhà sách Tân Hoa đông nghịt người. Ai cũng háo hức lật xem đủ thứ, chen chúc trong không gian chỉ rộng chừng trăm mét vuông.
Giản Hạnh và Hứa Lộ không hứng thú với việc chen lấn, chỉ đi dạo một vòng rồi rời khỏi đó.
Trên đường, Hứa Lộ tỏ ra không tập trung, Giản Hạnh cũng đoán được cô ấy đang nghĩ gì nhưng không chủ động hỏi.
Đến khi cùng ăn cơm, Hứa Lộ mới giả vờ hỏi bâng quơ:
"Giản Hạnh, quê cậu ở huyện Hòa à?"
Giản Hạnh đáp:
"Không phải."
Hứa Lộ như tìm được chút đồng cảm, vội vàng nói:
"Tớ cũng không phải, tớ toàn ở ký túc xá. Tớ nhớ cậu hồi cấp hai đâu có ở ký túc xá nhỉ?"
"Ừ, bố mẹ tớ ở đây."
"Cả hai đều ở đây à?" Hứa Lộ hỏi.
Giản Hạnh gật đầu:
"Chuyển đến đây từ lớp sáu."
Hứa Lộ nhìn chằm chằm Giản Hạnh, hỏi tiếp:
"Chuyển đến chỉ để tiện cho cậu đi học à?"
Động tác cầm đũa của Giản Hạnh khựng lại, trả lời mơ hồ:
"Đại khái vậy."
Hứa Lộ khẽ "ồ" một tiếng, dùng đũa chọc chọc vào bát bún, lại nói:
"Vậy chắc cậu có nhiều bạn lắm nhỉ, tớ ở đây chẳng có mấy ai là bạn cả."
"Không có bạn cùng lớp cũ thi đỗ vào đây à?" Giản Hạnh hỏi.
Hứa Lộ nói:
"Không có bạn cùng trường tớ, chỉ có mấy người ở Nhị Trung thôi."
Nhị Trung cũng là trường cấp ba công lập ở huyện Hòa, nhưng tài nguyên giáo dục và môi trường học tập không bằng Hòa Trung, số học sinh theo học nghệ thuật cũng nhiều hơn.
Giản Hạnh gật đầu.
Hứa Lộ tự nhiên hỏi:
"Mấy người hồi chiều có phải là bạn cũ của cậu không?"
Giản Hạnh đáp:
"Không phải."
Hứa Lộ mở to mắt chờ Giản Hạnh nói tiếp, nhưng lại chẳng nghe thêm gì.
Toàn bộ sự tò mò của cô ấy đều hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng vì biết mình và Giản Hạnh chưa thân thiết lắm nên không tiện hỏi thêm.
Trong chốc lát, biểu cảm của Hứa Lộ trở nên phức tạp, khó diễn tả thành lời.
Ở độ tuổi mười lăm mười sáu, các thiếu niên đang bước qua giai đoạn chuyển tiếp để trưởng thành. Ai cũng khao khát có được cá tính và suy nghĩ độc lập, nhưng cuối cùng lại dễ dàng thất bại trước sự non nớt về kinh nghiệm sống.
Tất cả những lần dò hỏi đầy thận trọng ấy đều chứa đựng những ẩn ý sâu xa.
Giờ tự học buổi tối bắt đầu đúng giờ.
Ngày đầu tiên đi học, ai nấy đều dựa vào nhau để tìm chỗ ngồi.
Cả Hứa Lộ và Giản Hạnh đều không cao, nhưng lúc vào lớp thì đã khá muộn.
Hứa Lộ nhìn lướt một vòng, thấy chẳng còn chỗ nào đẹp, mặt lập tức tái đi vì tức tối.
Giản Hạnh kéo cô ngồi xuống một chỗ ở góc lớp, hơi khuất phía sau.
Hứa Lộ ngồi im không nói gì, chẳng bao lâu sau thì bật khóc.
Giản Hạnh hơi bối rối, đưa cho cô ấy tờ giấy lau:
"Cậu muốn ngồi chỗ nào thế?"
Hứa Lộ vò tờ giấy trong tay, không trả lời.
Cô ấy không nói gì, Giản Hạnh cũng không biết phải hỏi gì thêm, chỉ đành im lặng theo.
Phía trước có một nam sinh ngồi cạnh cửa sổ, tựa lưng vào tường, tư thế nhàn nhã.
Cậu ta liếc nhìn Hứa Lộ, rồi hỏi Giản Hạnh: "Cậu ấy bị sao thế?"
Giản Hạnh đáp:
"Không thích chỗ ngồi này cho lắm."
Nam sinh kia dường như không mấy đồng tình với thái độ của Hứa Lộ, liếc cô ấy một cái rồi bật cười:
"Không thích thì tới sớm hơn là được thôi, lớp mở cửa từ năm giờ đấy."
Năm rưỡi bọn họ mới từ nhà sách Tân Hoa ra rồi đi ăn tối, đúng là không thể trách ai khác được.
Giản Hạnh khẽ thở dài.
Ban đầu Hứa Lộ chỉ đỏ mắt, nhưng nghe nam sinh nói vậy thì lòng tự trọng trỗi dậy, cô úp mặt xuống bàn khóc òa.
Thêm vào đó, tư thế ngồi phóng khoáng của nam sinh kia khiến những người xung quanh hiểu lầm, nghĩ rằng Hứa Lộ bị bắt nạt, ai nấy đều quay lại nhìn.
Nam sinh lập tức tái mặt, vội kéo hai cậu bạn ngồi trước ra, nhường chỗ cho Hứa Lộ và Giản Hạnh.
Dù đang khóc nhưng Hứa Lộ vẫn không quên đứng dậy đổi chỗ ngay lập tức.
Lớp học được sắp xếp thành chín hàng ngang và bảy hàng dọc, ở giữa chiếm ba dãy bàn, hai bên mỗi bên hai dãy, phía sau vẫn còn ghế trống.
Thực ra không gian khá thoải mái, trừ dãy chính giữa thì các chỗ ngồi khác đều có lối đi hai bên, rất thuận tiện để di chuyển.
Từ hàng thứ ba từ dưới đếm lên, chuyển lên hàng thứ năm từ trên đếm xuống, dù vẫn ngồi gần mép nhưng sắc mặt Hứa Lộ đã khá hơn nhiều. Cô còn lấy viên kẹo vừa mua trong túi ra đưa cho nam sinh ngồi sau.
Lúc đưa, cô thậm chí không thèm quay đầu lại, chỉ vặn người ném viên kẹo qua.
Tư thế vụng về, cách làm lành cũng đầy lúng túng.
Nam sinh khịt mũi cười khẽ, ngồi thẳng dậy, đưa tay chọc nhẹ vào lưng Hứa Lộ: "Có vị khác không? Đổi cái khác đi."
Hứa Lộ hít hít mũi, quay đầu lại hỏi: "Còn một viên vị nho, cậu có lấy không?"
Nam sinh nhìn thẳng vào cô, nói tỉnh bơ: "Không lấy, tôi chỉ muốn xem mặt cậu trông thế nào thôi."
Ánh mắt thẳng thắn, lời nói cũng không vòng vo, khiến mặt Hứa Lộ đỏ bừng lên, suýt nữa thì giật luôn viên kẹo trong tay cậu ta lại.
Nam sinh kia dựa lưng vào tường, cười sảng khoái suốt một lúc lâu.
Nam sinh bị "đẩy" từ hàng thứ năm xuống tận hàng gần cuối cùng thì tâm trạng vô cùng phức tạp. Cậu ta cũng đưa tay chọc chọc vào bạn mình:
"Đừng cười nữa, anh Lạc, người thiệt thòi nhất ở đây là tôi mới đúng, được không?"
Đúng lúc đó, một người đàn ông bước vào lớp.
Ông rất cao, trông như cao tới mét chín, dáng người gầy, mặc một chiếc áo sơ mi kiểu Trung Sơn cải tiến màu đen và đeo kính.
Chiều cao của ông gần như vượt xa mức bình thường, vừa bước vào, cả lớp đang ồn ào lập tức im phăng phắc.
Một cậu gan dạ khẽ cảm thán:
"Chắc là gen cây đay đấy nhỉ?"
Cả lớp bật cười ầm ĩ.
Lúc này, Giản Hạnh đang ngồi ở vị trí gần trong hơn, chống cằm khẽ cười.
Hứa Lộ thì kinh ngạc đến mức quên luôn cả việc đỏ mặt, ghé sát vào tai Giản Hạnh thì thầm:
"Thật sự là cao quá đi mất, cảm giác còn cao hơn cả Từ Chính Thanh nữa."
Nghe thấy cái tên này, nụ cười bên khóe môi Giản Hạnh nhạt đi đôi phần. Cô liếc nhìn Hứa Lộ một cái, rồi nhanh chóng dời mắt, khẽ gật đầu:
"Ừm."
"Cây đay nào có cứng cáp được như tôi."
Đợi cả lớp cười đã đời, người đàn ông kia mới cầm một viên phấn lên, vừa nói vừa viết ba chữ thật to, nét bút mạnh mẽ, sắc sảo: "Từ Trường Lâm".
Cậu học sinh gan to ban nãy lại chêm thêm một câu:
"Đúng là… dài thật đấy."
Cả lớp lại cười ồ lên lần nữa.
Từ Trường Lâm cũng chẳng tỏ ra tức giận gì, chỉ nheo mắt cười, bẻ một đoạn đầu viên phấn, nhắm rất chuẩn rồi ném trúng đầu của cậu học sinh vừa nói, cười nói:
"Nào, tới lượt cậu đấy, lên bảng tự giới thiệu đi."
Lần này thì cả lớp đập bàn, huýt sáo cổ vũ rôm rả.
Cậu nhóc gan to đúng là gan to thật, chẳng ngại ngần gì, bước thẳng lên bục giảng, nghiêm túc cúi chào, sau đó cầm phấn viết tên mình lên bảng: "Trần Tây".
Chỉ là một cái tên thôi mà bên dưới đã rộ lên tiếng xì xào.
Giản Hạnh cũng có chút ấn tượng với cái tên này — là học sinh đứng đầu lớp bọn họ.
Trần Tây nói chuyện khá hoạt bát, mở màn rất suôn sẻ. Đợi cậu ta kết thúc phần giới thiệu, cả lớp vỗ tay rầm rầm, rồi dần dần im lặng trở lại.
Người thứ hai sẽ là ai đây?
Từ Trường Lâm đứng ở cuối lớp, lơ đãng liếc sang bên trái, tiện tay chỉ một hướng: "Cậu kia, lên đi."
Không ai khác, chính là cậu con trai đã khiến Hứa Lộ bật khóc — Lâm Hữu Lạc.
Lâm Hữu Lạc cũng khá hoạt bát, nhưng so với Trần Tây thì có vẻ lười biếng và thờ ơ hơn. Sau vài câu giới thiệu, Từ Trường Lâm lại chỉ điểm một số người khác.
Cả lớp chợt nhận ra những người này đều là những người vừa mới đập bàn huýt sáo cổ vũ, lập tức thay đổi ánh mắt nhìn Từ Trường Lâm.
Đó có lẽ chính là cái cách mà người lớn dùng quyền lực của mình.
"Tiếp theo tôi sẽ gọi theo số học sinh nhé?" Từ Trường Lâm nói, "Dù sao tôi cũng chẳng quen ai."
Vừa dứt lời, một tiếng gõ cửa vang lên.
Giản Hạnh ngồi ở vị trí này không thể nhìn thấy người đến ngay lập tức, ban đầu cô cũng chẳng mấy quan tâm, nhưng nghe thấy ai đó nói: "Là Từ Chính Thanh đấy."
Giản Hạnh ngẩng đầu, một bóng dáng trắng bước vào.
Cũng là học sinh mới nhập học, nhưng Từ Chính Thanh lại có một khí chất tự nhiên, điềm tĩnh và vững vàng.
Cậu tự nhiên gọi một câu: "Thầy Từ, cho em mượn một hộp phấn nhé."
Từ Trường Lâm cũng rất tự nhiên trả lời: "Đến rồi thì giới thiệu vài câu đi."
Từ Chính Thanh mỉm cười khẽ, không từ chối, chỉ nhẹ nhàng bước lên bục giảng.
Cậu nhìn những cái tên trên bảng đen, cầm nửa viên phấn, viết tên mình lên bảng.
Chữ viết của cậu là kiểu chữ Khải.
Mỗi nét chữ đều đẹp đến mức khiến mọi người không thể không xì xào bàn tán.
“Chào mọi người, tôi tên Từ Chính Thanh, lớp một, ” Từ Chính Thanh vừa nói vừa cầm lấy một hộp phấn, “Từ giờ muốn mượn phấn cứ tìm tôi nhé.”
Nói xong cậu cất bước định rời đi.
Từ Trường Lâm hô lên: "Đợi một chút."
Từ Chính Thanh đáp lại một tiếng "Dạ?"
Lâm Hữu Lạc cười to "Anh Từ, đáng lẽ cậu phải bảo "Có" chứ."
“Ba trăm chín mươi ba năm đã qua rồi anh Lâm ạ.” Từ Chính Thanh cười đáp.
Lâm Hữu Lạc không nói gì nữa, chỉ vỗ tay một tràng.
Từ Trường Lâm nhẹ nhàng đá vào Từ Chính Thanh một cái, "Gợi ý cho tôi một con số đi."
Từ Chính Thanh hỏi: "Tổng bao nhiêu người ạ?"
Từ Trường Lâm đáp: " Sáu mươi lăm."
Từ Chính Thanh không chút bận tâm, "Vậy số ba đi."
Nói xong cậu không dừng lại, dường như vội vàng đi lấy phấn cho lớp mình.
Cậu vừa rời đi, Từ Trường Lâm quay lại sổ danh sách, dừng lại ở hàng ba, “Số ba, Giản Hạnh?” _ (*) Sở Thử (处暑): Một trong 24 tiết khí của lịch Trung Quốc, đánh dấu sự kết thúc của mùa hè và bắt đầu chuyển sang thu.